Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1135: Tình Phụ Tử 1

Chương 1135: Tình Phụ Tử 1Chương 1135: Tình Phụ Tử 1
Đại Hổ đứng ở sau cây cột, ngơ ngác nhìn Vệ Lục Lang và hai đệ đệ, cậu bé nâng chân nhỏ lên, lại thả lại đi, cuối cùng vẫn không đi qua.
Chờ Vệ Lục Lang tìm được cậu bé, một mình cậu lẻ loi ngồi ở trên ngạch cửa hậu viện.
Tuy mưa đã ngừng, nhưng trên mặt đất ướt dâm dề, khiến bóng dáng của cậu bé vô cùng cô đơn.
Ngực Vệ Lục Lang chua chát.
Hắn ta đi qua, thấp giọng gọi: "Đại Hổ."
Ba tiểu gia hỏa, hắn ta phân thật sự rõ ràng, không cần số xoáy tóc.
Cơ thể Đại Hổ dừng một chút, không nói chuyện.
"Ta có thể, ngồi xuống sao?" Hắn ta hỏi.
Đại Hổ xê dịch sang bên cạnh.
Vệ Lục Lang ngồi xuống gần Đại Hổ.
Hắn ta sờ mặt nạ trên mặt, hỏi: "Đại Hổ, ngươi không vui sao? Vì sao không tới chơi với bọn đệ đệ?"
Trong tay Đại Hổ cầm lấy thứ gì đó, gục đầu nhỏ xuống.
Vệ Lục Lang nhìn cậu bé, muốn hỏi có phải cậu bé không thích mình hay không, đã nghe được Đại Hổ oan ức mở miệng: "Ngươi không thích ta, ngươi chỉ thích Tiểu Hổ và Nhị Hổ."
Vệ Lục Lang ngẩn ra.
Lời này từ đâu mà nói?
Đại Hổ nói: "Ngươi ngủ với Tiểu Hổ, chơi với Nhị Hổ. Ta đi tìm ngươi, mỗi lần đều tìm không ra."
Vệ Lục Lang không biết trong lúc vô ý mình lại tổn thương lòng của đứa nhỏ này, hắn ta áy náy: "Rat xin lỗi, Đại Hổ, ta không phải cố ý, về sau ta..."
Về sau cái gì?
Hắn ta một phế nhân hủy dung như vậy, có về sau sao?
Chính hắn ta cũng không dám đối mặt với mình, lại làm sao dám để hài tử và người nhà đối mặt với hắn ta?
Đại Hổ mắt trông mong mà nhìn hắn ta, như đang chờ đợi sau khi hắn ta nói xong.
Cổ họng hắn ta trướng đau, nói: "Ngươi không tìm thấy ta, vậy gọi một tiếng, ta nghe được, sẽ lại đây.'
Đại Hổ hỏi: "Vậy ngươi sẽ vẫn luôn nghe được sao? Sẽ vẫn luôn đều ở đây sao?" Ánh mắt hài tử sạch sẽ thuần túy, mang theo chờ đợi vô tận, như chỉ cần mình nói một chữ không, là có thể vỡ vụn tâm linh ấu tiểu của cậu bé.
Hắn ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Có đôi khi ta cũng sẽ đi ra ngoài làm chuyện của mình."
Đại Hổ lý giải mà nhìn hắn ta: "Nương từng nói, người lớn các ngươi có chuyện của người lớn. Ngươi làm xong chuyện, sẽ trở ve sao?”
Vệ Lục Lang không trả lời, mà hỏi Đại Hổ nói: "Nếu ta không trở lại, Đại Hổ sẽ khổ sở sao?"
Đại Hổ suy nghĩ, thành thật gật đầu.
Vệ Lục Lang ôm lấy Đại Hổ, để tiểu gia hỏa ngồi ở trên đùi mình.
Đại Hổ lập tức trở nên rất xấu hổ.
Thúc thúc ôm ấp, ấm giống như phụ thân.
Vệ Lục Lang ôm tiểu gia hỏa trong lòng, tâm vỡ nát cũng bị lấp đầy từng chút một, người chết ngày ngày đêm đêm, tổ phụ chết, các ca ca chết... Không một thứ không đang tra tấn hắn 1a.
Một cái chớp mắt này, hắn ta được an bình một lát.
"Thúc thúc, sao không thấy tay ngươi?" Đại Hổ sờ đến tay áo trống rỗng của hắn ta, lúc đầu còn không có phản ứng lại, lúc này mới là xác định.
Đáy lòng Vệ Lục Lang hoảng loạn.
Sợ dọa đến hài tử, cũng sợ không biết nên giải thích như thế nào.
"Nó còn sẽ trở vê sao?" Đại Hổ như cũng không chấp nhất với nguyên nhân không thấy tay, cũng không cảm giác được sợ hãi.
"Không về được." Vệ Lục Lang thấp giọng nói.
"Vậy có phải ngươi rất khổ sở hay không?" Đại Hổ ngẩng đầu nhìn hắn ta, tay nhỏ sờ lên mặt nạ của hắn ta: "Ngươi đừng khổ sở, ngươi muốn lấy cái gì, Đại Hổ cho ngươi lấy, Đại Hổ có thể làm tay cho ngươi.'
Nước mắt nóng tràn mi, Vệ Lục Lang ôm chặt Đại Hổ. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận