Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2085: Cơn Thịnh Nộ Của Chiến Thần! 3

Chương 2085: Cơn Thịnh Nộ Của Chiến Thần! 3Chương 2085: Cơn Thịnh Nộ Của Chiến Thần! 3
Một là vì Tạ Cẩn Niên tuyệt đối không có khả năng lừa gạt ông ta, hai là vì nếu muốn đối phó với loại cao thủ ở cấp bậc như Vệ Tư này thì không thể đánh trực diện một cách chính thống được mà chỉ có thể dùng loại chiêu thức hèn hạ đê tiện này.
Ánh mắt sắc bén của Nam Cương Vương rơi xuống trên gương mặt tuấn mỹ trẻ trung kia của Tạ Cẩn Niên, ông ta cất lời: "Nếu giờ Dậu đã phát hiện ra, vậy thì tại sao giờ này ngươi mới tới bẩm báo?"
Tạ Cẩn Niên không chút do dự nói chuyện mình mang con vẹt nhỏ đi trị bệnh cho ông ta.
Trong lòng Nam Cương Vương không phục tí nào, chuyện lớn thế này mà còn không quan trọng bằng một con vẹt nho nhỏ ư.
Nhưng đồng thời, Nam Cương Vương cũng hiểu rằng lời Tạ Cẩn Niên nói không hề sai.
Đến sớm hay muộn cũng như nhau cả thôi, với bản lĩnh của Vệ Tư, cho dù Tạ Cẩn Niên có lập tức hồi cung kêu người tới thì cũng không kịp.
Thế nhưng, người ngoài thường không bao giờ dám để chuyện cá nhân của mình lấn át cả nhiệm vụ, dù biết không có kết quả thì vẫn sẽ chạy một chuyến không công.
Đây chính là một trong những điểm của Tạ Cẩn Niên mà Nam Cương Vương hết mực tán thưởng.
Tạ Cẩn Niên luôn luôn có đủ chí khí lẫn gan dạ, cũng đủ bộc trực thẳng thắn.
Nam Cương Vương lại nhìn vê phía Tạ Cẩn Niên lân nữa, nói: "Trẫm hỏi ngươi thêm một lần nữa, ngươi chắc chắn rằng mình không nhìn lầm chứ?"
Tạ Cẩn Niên nghiêm nghị đáp: "Chắc chắn ạ."
Nam Cương Vương nói tiếp: "Ngươi biết tram đang nói về cái gì phải không?”
Tạ Cẩn Niên cũng đáp một cách ung dung và bình tĩnh: "Vâng, Vệ Tư là nam nhân hàng thật giá thật, chưa hề tịnh thân, nô tài dám lấy cái đầu mình ra để cam đoan."
"Rốt cuộc thì nàng ta có ý đồ gì?"
Nam Cương Vương lẩm bẩm bằng giọng điệu cực kỳ nguy hiểm, ngón cái không ngừng gảy gảy chuỗi vòng đeo tay bằng gỗ đàn hương trong tay, sau cùng mới hạ lệnh: "Truyên Thánh nữ vào cungl”...
Ở đầu bên kia, sau khi hãm hại lão cha của mình một vố, cuối cùng Vệ Lục Lang cũng muộn màng nhận ra rằng bản thân mình đã gây ra đại họa rồi.
Hắn ta u oán nói: "Ai bảo đệ và nhị ca không nói rõ chứ?"
Vệ Đình hít sâu một hơi, đáp: "Trên con đường mà Tạ Cẩn Niên bắt buộc phải đi qua này có nhiều cửa hàng như vậy, huynh cảm thấy tại sao chúng ta phải chọn địa điểm mai phục ở y quán hả? Là vì sợ Tạ Cẩn Niên chịu đả kích đến ngất xiu cần phải cấp cứu ngay à?" Vệ Lục Lang lẩm bẩm: "Cha chúng ta uy mãnh như vậy, người thường đều sẽ bị đả kích thôi, huống chỉ là một thái giám?”
Vệ Đình: ”...
Ngày hôm nay không có cách nào nói chuyện được với huynh mà.
Huynh tự cầu thêm phúc đi!
Không cứu được huynh nữa rồi!
Vệ Đình buông tay không thèm quan tâm nữa.
Còn Vệ Lục Lang thì không dám nói quá lớn tiếng: "Này! Tiểu Thất! Tiểu Thất! Đệ quay lại đi!"
Nhưng Vệ Đình đã đi vào phòng rồi.
Vệ Lục Lang liền hu mấy tiếng: "Không trêu chọc được thì chẳng lẽ ta lại không trốn được à? Ta đi chỗ của Tô Huyên trốn mấy ngày, chờ cha nguôi giận rồi lại về!"
Nói dứt câu, hắn ta xoay người định chạy đi.
Đúng lúc này, Vệ Tư từ bên ngoài chạy về để đuổi giết hắn ta.
Vệ Lục Lang kinh sợ lập tức kéo ba cái chuồng gà nhỏ ra rồi trốn vào bên trong.
Bấy giờ Tiểu Hổ lại đúng lúc tới tìm gà con của cậu bé.
Cậu bé ngồi xổm xuống, kéo cánh cửa chuồng gà ra.
Vệ Lục Lang liên đưa tay lên làm động tác "suyt" với ý đừng có lên tiếng với cậu bé.
Nhưng ai ngờ Tiểu Hổ lại đóng cửa chuồng gà lại, tiếp đó cậu bé quay ra nói với Vệ Tư: "Gia gia, lục thúc trộm gà con của conl"
Bạn cần đăng nhập để bình luận