Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 790: Huynh Đệ 1

Chương 790: Huynh Đệ 1Chương 790: Huynh Đệ 1
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Phụ thân, có kết quả chưa?"
Tô Thừa nói: "Có rồi!"
"Vậy ai, ai thắng?" Tô Kỳ lo lắng hỏi.
Chuyện như ván đã đóng thuyền, thế nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy không yên tâm, lo rằng Cảnh Tuyên Đế chơi xấu.
Điều cậu ấy lo lắng không phải không có lý. Cảnh Tuyên Đế cũng chơi xấu, chẳng qua ông ta không chiến thắng.
Tô Thừa kể lại những chuyện đã xảy ra trong cuộc thi binh pháp.
Tô Kỳ nhíu mày: "Quả nhiên! Ta biết chuyện không thuận lợi vậy mà..."
Nghĩ đến chuyện gì đó, cậu ấy lại nhìn vê phía Tô Thừa với ánh mắt khó hiểu: "Cơ mà thúc phụ, thúc không biết chữ, vậy thúc vẫn hiểu bài thi nói gì à? Thúc thật sự làm bài đấy chứ?”
"Sao ta lại không hiểu? Ta ta ta... Ta biết chữ!"
Người nào đó không tự tin nói.
Đúng lúc này, xe ngựa của Vệ Đình cũng chạy ngang qua.
Đám quan viên lần lượt rời đi, lúc này nhiêu người sợ đàm tiếu nên hắn cũng không đến chào hỏi, mà ngồi lên xe ngựa với Vệ đại nhân.
"Vệ Đình hả?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Thừa nhìn trời: “Con nói gì? Ta không nghe rõ.'
Hắn đúng là làm bừal
Cuộc thi binh pháp lần này vô cùng dối trá, thế nên Vệ Đình đã lẻn vào hoàng cung, nhìn lén bài thì.
Chẳng qua, cuối cùng lại chẳng thi vào bài mà Vệ Đình nhìn lén.
Nhưng Tô lão phụ thân không hề ngu ngốc, ông không hiểu binh pháp nên chẳng thể viết chữ.
Nhưng ông rất thông minh.
Nếu không viết được, chẳng phải ông vẫn có thể vẽ đó sao?
Chẳng cần quan trọng đến thẩm mỹ, chỉ cần để mọi người xem hiểu là được.
Lúc trước áp tiêu, ông cũng truyền tin cho người khác như vậy.
Ông hiểu đạo lý đó, rồi phát huy nhuần nhuyễn ở chỗ thi, đây hẳn là thiên phú trong lời đồn.
Tân Giang không so đo được mất, mà Tô Thừa gan lớn nên suy nghĩ không bị giới hạn. ...
Các hoàng tử và công chúa lần lượt lên xe ngựa, chuẩn bị đi săn thú bên ngoài. “Tam ca Công chúa Huệ An gọi.
Tiêu Trọng Hoa cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Muoi chờ ta trên xe ngựa, ta đi nói vài lời với đại ca."
Công chúa Huệ An ngoan ngoãn lên xe ngựa.
Tiêu Trọng Hoa đi đến chỗ xe ngựa của Tiêu Độc Nghiệp: "Đại ca."
Sắc mặt Tiêu Độc Nghiệp hơi xấu.
Hắn ta là người đứng đầu cấm vệ quân, xảy ra chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ bị Cảnh Tuyên Đế trách tội.
Hắn ta cũng đã đoán trước mình sẽ bị trách tội, thế nhưng không ngờ Tô Thừa và Tần Giang vẫn còn sống.
"Chúc mừng tam đệ được phụ hoàng khen ngợi."
Tiêu Trọng Hoa an ủi: "Đại ca đừng buồn bã như vậy, ta tin phụ hoàng chỉ tức giận nhất thời, nên mới giận chó đánh mèo lên đại ca thôi. Đợi phụ hoàng hết giận, chắc hẳn sẽ để đại ca quay về chức vụ cũ."
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Độc Nghiệp càng đen hơn.
Nếu Tô Thừa không thắng, làm gì có chuyện Cảnh Tuyên Đế tức giận, nhất định ông ta sẽ không trừng phạt hắn ta nặng như thế.
Nếu để nói chỉ tiết thì thủ lĩnh cấm vệ quân là Phù đại nhân, còn hắn ta chỉ hợp tác cùng giải quyết mà thôi. Kể cả có xảy ra chuyện gì thì hắn ta cũng sẽ không phải là người đầu tiên bị trách tội.
Nhưng hắn ta và Phù thống lĩnh đều bị gỡ mũ quan, có thể thấy Cảnh Tuyên Đế bị Tô Thừa chọc tức đến mức nào.
"Tam đệ có việc gì à?" Tiêu Độc Nghiệp thờ ơ hỏi.
Tiêu Trọng Hoa nhẹ nhàng nói: "Không có gì, chẳng qua ta thấy sắc mặt đại ca hơi xấu, nên đến để an ủi đại ca vài câu mà thôi."
"Ta không sao, chẳng phiền tam đệ quan tâm."
"Nếu vậy thì ta sẽ đi điều tra vụ án."
Hắn ta phải điêu tra chuyện xảy ra trong rừng. Cảnh Tuyên Đế đã giao cho Đại Lý Tự, hơn nữa còn bảo Tiêu Trọng Hoa đến Đại Lý Tự giúp họ điều tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận