Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 751: Sủng Tôn Cuồng Ma 3

Chương 751: Sủng Tôn Cuồng Ma 3Chương 751: Sủng Tôn Cuồng Ma 3
Tô Tiểu Tiểu không cầm lòng được mỉm cười, chậm rãi mở đôi mắt ra, nhìn ba tiểu gia hỏa ngọc tuyết đáng yêu, dùng giọng nói lười biếng mà lại khàn khàn chào hỏi.
"Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ."
Ba người ghé vào bên gối nàng, đáng yêu nhìn nàng.
Trong phòng kéo bức màn lên, ánh sáng vô cùng tối tăm, nhưng từ khe hở sáng ngời vẫn có thể phán đoán ra sắc trời không còn sớm.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Hôm nay các con không đi học sao?"
"Tan học!" Đại Hổ nói.
"Hôm nay chỉ học buổi sáng." Nhị Hổ nói.
"Vâng!" Tiểu Hổ nói.
Tuy ba tiểu gia hỏa ngủ trước không chờ mẫu thân, nhưng sau khi tỉnh lại đã phát hiện mình và mẫu thân nằm ở cùng giường đệm.
Nháy mắt tâm tình bọn họ được chữa khỏi, cả ngày đều cực kỳ hưng phấn, nhưng bọn họ rất ngoan, không đánh thức mẫu thân.
Tô Tiểu Tiểu nhìn đôi mắt ba người sáng lấp lánh, có thể cảm nhận được vui sướng trong lòng bọn họ, Tô Thừa bảo vệ cảm xúc và tâm hồn bé nhỏ của bọn họ đến cực điểm.
Ai nói phụ thân nàng là đại quê mùa?
Rõ ràng thận trọng và săn sóc như vậy.
Tô Tiểu Tiểu vuốt từng cái đầu nhỏ của bọn họ, khóe môi không tự giác mà cong lên.
Tiểu Hổ ngồi dậy xếp bằng, chỉ đầu nhỏ của mình, nghiêm túc lo lắng nói: "Nhị Cau cữu cữu, ị (bi) hương ( thương )! Có máu!"
Tô Nhị Cẩu khâu vết thương ở sau đầu quấn một vòng băng gạc, có thể là ban đêm đụng tới miệng vết thương, dẫn tới tơ máu chảy ra.
Tiểu Hổ nhíu mày nhỏ, cực kỳ đau khổ nói: "Nhị Cau cữu cữu, đau đau!"
Tiểu Hổ nhỏ nhất, từ ngữ bị thiếu hụt nhất, hai ca ca thường nói cho hết lời mới mới đến lượt cậu bé, sau đó cậu bé chỉ có thể vâng i a.
Lúc này, cuối cùng cậu bé tranh nói trước hai ca ca.
Tô Tiểu Tiểu rời giường, rửa mặt xong đi cách vách nhìn Tô Nhị Cẩu.
Phù lang trung đã đổi bình treo hôm nay cho Tô Nhị Cẩu xong, miệng vết thương cũng đổi thuốc.
Cái gáy bị thương là nghiêm trọng nhất, tạm thời không xuất hiện dấu hiệu bị nhiễm trùng, còn lại trây da và vết rách cũng không trở ngại. Chỉ là phần lưng và ngực bị đè lâu, xuất hiện diện tích bam tím lớn, hôm qua còn không hiện rõ, hôm nay vừa thấy một mảng lớn màu xanh tím, nhìn thấy mà thấy ghê người.
Lòng Tô Tiểu Tiểu muốn băm Tần Vân vạn lần.
"Tỷ," Tô Nhị Cẩu tỉnh.
"Muốn ăn cái gì? Tỷ đi làm cho đệ." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Nhị Cẩu muốn lắc đầu, mới vừa lắc xong cái đầu cậu đã đau đến mức co giật.
"Đệ đừng nhúc nhích!" Tô Tiểu Tiểu ấn cậu xuống.
"A." Tô Nhị Cau ngoan ngoan nằm nghiêng không động đậy: "Tỷ, ta không muốn ăn, tỷ đừng làm.”
Tô Tiểu Tiểu sờ cái trán cậu, không nóng.
Nàng thoáng yên lòng.
Nàng nhìn Tô Nhị Cẩu một cái, nói: "Được, tỷ không làm, để Tào sư phó làm, đệ muốn ăn cái gì?"
Tô Nhị Cẩu: "Canh sủi cảo chua."
Có đồ ăn là chuyện tốt, Tô Tiểu Tiểu đi dãy nhà sau một chuyến, bảo Tào đầu bếp làm một chén sủi cảo cho Tô Nhị Cẩu, không bỏ canh chua, dưỡng thương vẫn nên ăn thanh đạm mới tốt.
Ba đứa nhỏ cũng hy vọng cữu cữu có thể mau tốt lên.
Đại Hổ cống hiến kẹo mình giấu đi, Nhị Hổ đưa hòn đá nhỏ đổi vận của mình ra.
Tiểu Hổ... Tiểu Hổ gì cũng chẳng có.
Cậu bé thật nghèo mà.
Không đúng, cậu bé có ca cal Hai ca cai
Cậu bé đúng là Tiểu Hổ thông minh nhất trên đời!
Cậu bé ghé vào trên giường, chân nhỏ kiễng lên roi nói: "Cữu cữu, cháu tặng Đại Hổ và Nhị Hổ cho người."
Tô Nhị Cẩu: "...
Một lát sau, Tiểu Hổ nhận được sự quan tâm đặc biệt của huynh trưởng.
Tiểu Hổ che cái mông nhỏ khập khiễng bước khỏi phòng, trông cực kỳ oan ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận