Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 847: Thái Hậu Bênh Vực Người Mình 3

Chương 847: Thái Hậu Bênh Vực Người Mình 3Chương 847: Thái Hậu Bênh Vực Người Mình 3
Đáy mắt Thái hậu xẹt qua một tia kinh ngạc, nghiễm nhiên hơi khó hiểu với hành vi hào phóng thừa nhận có xích mích với Hồ Cửu Sinh rồi lại không nhân cơ hội tố cáo ông ta của Tô Tiểu Tiểu.
Người bình thường cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế.
Tô Tiểu Tiểu sao mà không biết đó là cơ hội lý tưởng để chèn ép Hồ Cửu Sinh?
Hơn nữa việc này còn do Thái hậu chủ động đề cập, nếu Thái hậu hỏi ra miệng thì chẳng khác nào đang cho Tô Tiểu Tiểu một cái thang.
Tô Tiểu Tiểu men thang trèo lên cũng không bị trách là vượt quá bổn phận.
Nhưng trong lòng có mục tiêu lớn hơn Tô Tiểu Tiểu.
Nhân tình của Thái hậu rất quý giá, lãng phí trên người Hồ Cửu Sinh không có lời.
Thái hậu thoáng chốc cũng hiểu được.
Không có yêu cầu chính là yêu cầu lớn nhất.
Bà ta bỗng có loại dự cảm không mơ hồ.
Nha đầu này, tương lai đừng có chọc ra một cái sọt lớn để bà ra mặt khắc phục hậu quả đấy nhé...
Tô Tiểu Tiểu giơ ngân châm lên, cười tủm tỉm: "Thái Hậu, cắm kim thôi!"
"Trình công công, thái hậu bà ấy thật sự cho phép vị y nữ đến từ dân gian đó chữa bệnh sao?”
Trong phòng bếp nhỏ của Vĩnh Thọ cung, một tiểu cung nữ vừa sắc thuốc cho Thái hậu, vừa to mò hỏi.
Những người khác cũng nhìn hắn ta.
Thái giám quản sự kiêu căng nói: "Mắt các ngươi để trưng à? Không có sự cho phép của Thái hậu, các ngươi còn có thể ở đây ngoan ngoãn sắc thuốc sao? Còn nữa, sau này mồm miệng tôn trọng chút cho tạp gia, cái gì mà ý nữ đến từ dân gian?”
Một cung nữ khác buồn bực nói: "Một thiên kim đại tiểu thư sao lại đi làm y nữ... À.... đại phu... nữ đại phu!"
Y nữ ở Đại Chu có địa vị rất thấp, bình thường sẽ không chữa bệnh cho nam nhân, chỉ đỡ đẻ cho sản phụ và chữa trị vài căn bệnh ẩn phụ khoa khó nói.
Không chỉ nam nhân nghĩ như vậy, đến cả nữ nhân cũng cho rằng y nữ là hạ tiện.
Có lúc, người coi thường nữ nhân nhất lại chính là nữ nhân.
Thái giám quản sự thật ra cũng rất thổn thức, một đại tiểu thư đang yên đang lành, sao lại thành y nữ? Nghe nói nàng lớn lên dưới dân gian, gia cảnh khốn khổ, ăn không no, hay là không còn lựa chọn nào khác?
"Đừng nói nữa, những chuyện này không đến lượt các ngươi bàn luận! Nếu để tạp gia nghe thấy các ngươi nói ra nói vào sau lưng Tô đại phu, coi chừng ăn đòn đấy!"
"Vâng! Trình công công!"
Thái hậu là một bệnh nhân khó chơi, nhưng chỉ cân nắm được điểm yếu của bà ta, bà hợp tác hơn Vệ Đình nhiều, ít nhất sẽ không kiếm cớ để không châm cứu.
Là người rất quyết đoán.
"Thái hậu, ngài cảm thấy thế nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Cũng được.' Thái hậu thản nhiên nói.
Thái giám quản sự nháy mắt với Tô Tiểu Tiểu.
Ý là rất tốt.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu châm cứu cho Thái hậu, đầu Thái hậu không còn nặng nề như trước, khí huyết hình như cũng thông thuận hơn.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Thuật châm cứu này là tổ truyên của sư phụ ta."
"Sư phụ ngươi là ai?”
"Phù Sanh."
"Phù Sanh là ai?"
"Con trai của Phù thái y Phù Khôn."
"Phù Khôn...' Thái hậu lẩm bẩm: 'À, là hắn? Ai gia có chút ấn tượng, y thuật của hắn không tệ, tiếc là đi sớm."
Người ta chết giả, sau đó ẩn cư sống trường thọ dưới trấn.
Nhưng chuyện này không cần phải nói rõ với Thái hậu.
Thái hậu không mặn không nhạt nói: "Ngươi đang tiến cử đại phu với ai gia? Sao nào? Một người đắc đạo gà chó lên trời? Đừng trách ai gia không nhắc nhở ngươi, chuyện ngươi hứa hẹn với ai gia, ai gia còn chẳng thấy bóng dáng đâu!"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Khỏe mạnh mới được thấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận