Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 476: Đoàn Tụ 4

Chương 476: Đoàn Tụ 4Chương 476: Đoàn Tụ 4
Vệ Đình cau mày, mặt mày trầm lắng đi vào phòng.
Ám vệ mở miệng: "Thiếu gia..."
Vệ Đình bình tính nói: “Đi mua thịt."
Am vệ: "222"...
Lại nói ba nhóc con đi theo Tô Nhị Cẩu mua bánh bao, mua xong rồi chết sống không chịu trở vê.
Tô Nhị Cau chỉ nghĩ bọn chúng ở trong nhà bức bối quá, cậu ta cũng không có quá nghi ngờ, chỉ là... Đi bộ đã lâu lắm rồi, nói mệt thì cậu ta không mệt, nhưng mà cậu ta khát.
"Đi về trước uống miếng nước rồi lại ra chơi."
Cậu ta nói với ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ lắc đầu.
"Rượu gạo.' Tiểu Hổ nói.
Đây là cách phát âm chuẩn nhất của cậu ta.
Quả thực gần đó có một cửa tiệm bán rượu gạo và các loại bánh hấp, Tô Nhị Cẩu nuốt một ngụm nước miếng: "Được, được thôi."
Tốt xấu gì thì cậu ta cũng là người đã kiếm được sáu mươi lạng bạc, một bát rượu gạo cậu ta vẫn mua nổi.
Cậu ta dẫn ba đứa cháu ngoại đi ăn rượu gạo.
Oan gia ngõ hẹp chính là, cậu ta vậy mà lại đụng phải Tần Vân.
Nói chính xác thì là Tân Vân phát hiện ra cậu ta.
Tần Vân hôm qua ăn hành ở chỗ Tô Tiểu Tiểu , trở về muốn tìm tổ phụ cùng phụ thân lên án, ai ngờ hai người bận đến nửa đêm mới quay về, cậu ta đã ngủ quên mất tiêu.
Chờ sáng nay cậu ta thức dậy, hai người lại đi vào triều .
Cậu ta nghẹn một bụng lửa giận, đang lo không có chỗ phát tiết, vừa hay, để cho cậu ta nhìn thấy Tô Nhị Caul
Một roi kia của Tô Nhị Cẩu đánh rất ác, thậm chí lúc cậu ta nhìn thấy Tô Nhị Cẩu, cậu ta đã thấy má đau nhức.
Cậu ta ấy ở lầu hai, còn Tô Nhị Cẩu và ba đứa nhỏ đang ở trong sảnh.
Các cửa tiệm ở kinh thành thay đổi thường xuyên, nhưng cũng có một số thương hiệu độc đáo lâu đời vẫn đứng sừng sững không đổ, chẳng hạn như quán mì lần đó và tửu lâu này.
"Vậy mà lại ăn cơm cùng một chỗ với loại người này, xúi quẩy!" "Tiểu công gia đây là làm sao vậy?"
Trương Tuần, công tử Trương gia ngồi đối diện, nói: "Biết được tiểu công gia hồi kinh, chúng ta chính là trốn học đi ra làm tiệc đón gió cho tiểu công gia, chúng ta làm còn chưa đủ chu đáo sao?"
"Không phải các ngươi." Tần Vân tức giận nói: "Một tên cẩu nô tài không biết sống chết."
Một công tử họ Lý khác nói: "Ô? Nô tài nào dám xông tới trước mặt của tiểu công gia của chúng ta?"
Tần Vân là ai?
Nhi tử duy nhất của Tần Triệt, người thừa kế tương lai của phủ Hộ Quốc Công, tỷ tỷ ruột lại sắp gả cho hoàng tử làm hoàng tử phi, nhìn toàn bộ kinh thành, dám trêu chọc vị tiểu công gia này chỉ sợ chẳng được mấy người.
Tần Vân lạnh lùng nói: "Là tên tiểu tử mà ta đã nhắc tới trong thư gửi các ngươi!"
"Hắn ta sao? Hắn ta tới kinh rôi?" Công tử thứ ba, họ Tôn tên Huống đứng dậy, bắt đầu nhìn vào đại sảnh.
Mấy người đều là loại ăn chơi trác táng, hô bằng cẩu hữu của Tần Vân, ngày thường hay nịnh bợ Tần Vân, mà hôm nay bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Là tên dẫn theo ba đứa nhỏ kia sao?" Tôn Huống hỏi.
Lý công tử cùng Trương Tuần cũng chạy qua xem.
Lý công tử nói: 'Dô, sinh ba à, cũng hiếm thấy đấy, dáng vẻ trông cũng không 一一"
"Ehèm!" Trương công tử nặng ne mà ho khan một tiếng.
Lý công tử vội vàng sửa miệng: "Trong không thông minh lắm, vừa thấy chính là mấy tên nhà quê dưới nông thôn. Nói thế nào nhỉ... Tại sao bọn họ lại kinh thành?”
Tần Vân hừ một tiếng: "Chỉ là giả danh lừa gạt mà thôi! Đại biểu ca của ta bị bọn họ lừa gạt!"
Lý công tử ngạc nhiên nói: "Ngay cả Tô đại công tử cũng bị lừa? Không thể nào... Tô đại công tử thông minh lắm mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận