Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1867: Đại Lão Ra Tay 1

Chương 1867: Đại Lão Ra Tay 1Chương 1867: Đại Lão Ra Tay 1
Khó trách thủ lĩnh đặc vụ lại chú ý tới động tĩnh của Nam Cương như thế, còn tính phát triển tổ tình báo tới trung tâm của Nam Cương.
Không phải, đặc vụ có bao nhiêu?
Phát triển đến thế lực như thế này cũng phải mất nhiều năm đúng không?
Sao hắn ta lại phát hiện ra dã tâm của Nam Cương từ sớm thế?
Hắn ta là chúa tái thế à?
Nàng không hiếu kỳ, nàng không hề tò mò về tên thủ lĩnh đặc vụ...
Vệ Thanh thấy nàng nắm chặt tay lại thì hỏi: "Sao thế?”
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Ta không tò mò!”
Vệ Thanh: ”...'
Vệ Thanh cười không tiếp tục chuyện này: "Hôm nay ngươi gặp phải tiểu Thất ở núi Thánh sao?”
Nhắc tào tháo cái tào tháo đến, Vệ Đình quay vê.
Hắn bước đi như không nhận người quen, cứ giống như khí chất của bá vương.
Vệ Thanh cười giỡn nói: "Trang phục và đạo cụ mà ta lấy một trăm lượng bạc cho ngươi mua đâu? Chính là váy tiên mà tú nương làm mất một tháng mới được."
Mặt Vệ Đình tối sâm lại.
Trùng hợp lúc này Lý Uyển đi ra pha trà nhài.
Vệ Đình báo thù: "Nhị tẩu! Nhị ca giấu tiền riêng!"
Vệ Thanh: '...
Vệ Thanh: "Me lão lục!
Vệ Sáu Lang: Nhị ca gọi ta là gì?
Vệ Thanh: Cút dil
Vệ lục lang: Nhị tẩu, nhị ca nuôi đào hát ở Tây Tấn.
Vệ Đình đã muốn hố nhị ca từ lâu.
Lần nào về bọn họ cũng bị cha đánh cho gần chết, nhị ca cáo già này không chỉ lo thân mình còn mừng rỡ xem kịch vui.
Vệ Thanh thở dài nhìn về phía Lý Uyển: "Loan Loan..."
Lại nữa, lại nữa... Vệ Đình quyết đoạn không cho nhị ca nhà mình có cơ hội phát huy: "Nhị tẩu! Ngươi không tin có thể hỏi đại ca, lục ca! Bọn họ đều rõI" Quỷ Phố và Vệ Lục Lang vừa luyện công xong từ hậu viện đi tới.
Nghe thấy thì cả hai đầu nhíu mày.
Vệ Lục Lang tán thưởng nhìn về phía Vệ Đình: "Không được nói xấu nhị ca, hắn giấu tiền riêng đâu?”
Gánh nặng trong lòng Vệ Thanh được giải, có thể dựa vào lão Lục.
Vệ Lục Lang nói tiếp: "Chẳng qua hắn ta nuôi một đào hát, nam nhân nuôi đào hát thì sao đâu? Cũng không mang về nhà, đúng không Nhị ca?"
Nắm đấm của Vệ Thanh cứng lại.
Hắn ta là cái loại đi nuôi đào hát sao? Phi Nguyệt lâu của hắn ta là tổ chức tình báo!
Hai tay Qủy Phố đập vào đầu hai tên đệ đệ thối: "Hai tên vô liêm sỉ này, câm miệng hết cho ta! Hắn là nhị ca của các ngươi! Nói nhị ca như vậy được sao? Không có huynh trưởng hả!"
Hắn ta lại nhìn về phí Lý Uyển: "Lão Nhị đúng là nuôi đào hát, cũng giấu tiền riêng!"
Hắn ta là huynh trưởng, hắn ta có thể nói!
Răng Vệ Thanh nghiến đau: Đại ca, tử sĩ không có quá khứ không phải sao? Ngươi quên mình là tử sĩ rôi sao?
Lý Uyển đặt tách trà lên mặt bàn, cười dịu dàng với Vệ Thanh: "Nhị lang, nên uống thuốc, ta đẩy chàng vào nhà uống thuốc."
Huyệt Thái Dương của Vệ Thanh nảy lên: "Loan Loan, nàng nghe ta giải thích..."
Lý Uyển cười càng ôn nhu: "Nếu không uống thì thuốc lạnh mất."
Nàng ấy đẩy Vệ Thanh về phòng, đóng cửa và cài then lại.
Trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng, thỉnh thoảng còn có tiếng Vệ Thanh oan ức xin tha thứ.
Ba huynh đệ thở phào một hơi.
Thật thoải mái.
Quỷ Phố và Vệ Lục Lang tiếp tục đi luyện công.
Hai người quay người lại, đưa lưng về phía mấy người kia, vẫy tay.
Giống như Nhị Hổ nhảy, động tác đồng bộ, giọng cũng đồng thanh: "Váy đỏ sam như lựu! Đầu đội khấu đỏ như son! Hỏi ta con gái nhà ai đẹp nhất? Vũ An Quân phủ Vệ Tích Triều!"
Vệ Đình: ”...
Vệ Đình có đánh chết cũng không ngờ hai đồng minh của hắn sau khi hố Nhị ca thì lại hố hắn một phén.
Lục ca như quỷ không nói, đại ca bệnh xà nẹo thế kia đại tẩu có biết không?
Sau khi làm tử sĩ ngươi mới phát hiện ra thiên phú sao? chương 160/. Uại Lao Ra !ay Ôi! Một đám lừa người! Hãm hại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận