Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1306: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 2

Chương 1306: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 2Chương 1306: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 2
"Cái gì? Hắn còn chưa dậy?"
'A, vậy ta dạy các ngươi một chút."
Tần Thương Lan cực kỳ hào phóng dạy mấy tẩu tử của Vệ Đình một phen, có thể tưởng tượng được, mấy người toàn bộ bị biến thành bao cát.
"Không, không được, ngày mai lại đánh... Cánh tay ta sắp gấy rồi..." Tưởng thị nằm sap trên bãi cỏ, ngay cả sức lực đứng lên cũng không còn.
"Mai tập... Mai tập...' Trần thị là người duy nhất còn có thể đứng tại chỗ, nhưng khi nàng ta vừa nói xong, cũng ngã xuống ram một tiếng.
Tần Thương Lan rất hài lòng.
Hôm nay hẳn là không có thời gian giày vò tôn nữ bảo bối của ông ấy rồi.
Vệ Lục Lang đi ngang qua một bên, bị Tần Thương Lan gọi tới.
"Ta không thể nặng bên này nhẹ bên kia, lại đây, ta cũng dạy ngươi một chút."
Vệ Lục Lang như muốn hộc máu: Ta đến tột cùng đã làm sai cái gì?!
Vệ Đình bị ba thằng nhóc quấn lấy, Tân Thương Lan ngồi trên đất trống chờ hắn.
Đám người Lý thị đã được bọn nha hoàn đỡ trở về, chỉ để lại Vệ Lục Lang một đời không thể luyến tiếc ngồi ở bên cạnh điên cuồng lè lưỡi thở dốc, cực kỳ giống một con Husky bị say nắng.
Vệ Hi Nguyệt di tới.
Cô bé nhìn thấy Tân Thương Lan, do dự một chút chạy về lấy một bình mật ong lại đây.
Tần Thương Lan vẻ mặt buồn bực nhìn Vệ Hi Nguyệt trước mặt, ông ấy cũng không rõ vì sao tiểu nữ hài mỗi lần vừa thấy ông ấy, liền cho ông ấy ăn mật ong, ông ấy không ăn không được.
Chết ông ấy rồi!
Sau khi vội vàng cho Tần Thương Lan ăn xong, Vệ Hi Nguyệt lại câm một bình nước nhỏ đi tới phía Vệ Lục Lang.
Vệ Lục Lang: Xong rồi, cô bé lại tưới nước cho hắn rồi...
Vệ Hi Nguyệt chăm sóc xong con gấu hung hãn (*) cùng bụi gai (**) của cô bé, vẫn không đợi được Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ, cô bé quyết định chủ động đi tìm.
(*) Tần Thương Lan.
(**) Vệ Lục Lang.
Cô bé cho rằng ba người nghỉ ở sân tổ mẫu như tối hôm qua giống với thường ngày.
Khi cô bé đi ngang qua Hải Đường viện, bước chân dừng lại.
Trước kia cửa viện này luôn đóng chặt, hôm nay lại mở ra. Cô bé tò mò bước vào.
Quỷ Phố đang luyện kiếm ở trong sân, tối hôm qua bị Vệ lão thái quân dùng giọng nói bán thảm khủng khiếp tẩy não làm hắn ta cả đêm ngủ không yên, nằm mơ cũng mơ thấy bà ấy thê thảm nói bên tai hắn ta, khi tỉnh lại cả người hắn ta đều không khỏe.
Hắn ta quyết định luyện kiếm bài trừ tạp niệm.
Một chiêu xoay người trên không trung vung kiếm, trường kiếm của hắn ta đã dừng ở chóp mũi của một tiểu cô nương.
Vệ Hi Nguyệt năm nay bảy tuổi, nhưng sức khỏe cô bé không tốt, lại kén ăn nên thân mình gầy gò nhỏ con, nhìn qua trông yếu hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Nhưng tiểu nha đầu nhìn như gầy yếu này, bị kiếm của hắn ta chĩa vào người lại không sợ hãi.
Quỷ Phố không mang mặt nạ, ánh mặt trời chiếu rọi lên hình xăm quỷ dị trên mặt hắn ta, hắn ta chậm rãi đi về phía cô bé, muốn dọa khóc cô bé.
Vệ Hi Nguyệt quả nhiên xoay người chạy mất.
Quỷ Phố vừa lòng hừ một tiếng.
Nhưng mà không bao lâu, Vệ Hi Nguyệt lại trở lại, trong tay cô bé có thêm một cái bình.
Cô bé đưa cái lọ cho hắn ta.
Khi Quỷ Phố thấy rõ đồ vật bên trong, đáy mắt xuất hiện một tia hoang mang chớp nhoáng.
Trong bình trải một lớp cỏ linh lăng thật dày, phía trên là một loại quả rừng màu đỏ rực cùng một củ cà rốt màu cam.
"Cho ta?”
Quỷ Phố luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hài tử trong phủ này đều kỳ quái, cực kỳ làm người ta khó hiểu.
Nhưng một tiểu nha đầu đứng ở đây làm hắn ta cũng không luyện được kiếm.
Hắn ta phóng khoáng ngồi xuống bậc thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận