Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 472: Tổ Tôn Tương Kiến 3

Chương 472: Tổ Tôn Tương Kiến 3Chương 472: Tổ Tôn Tương Kiến 3
Tô Mạch không phải là kẻ ngốc.
Tần Yên Nhiên có thể chú ý tới cái gì, hắn ta tự nhiên cũng chú ý tới.
Hơn nữa, bởi vì biết được phần nào nội tình, hắn ta cũng không cho rằng đó là ảo giác của chính mình giống như Tần Yên Nhiên.
Ánh mắt tổ phụ nhìn tiểu nha đầu quả thực rất khác.
Trước đây tổ phụ yêu thương Tần Yên Nhiên và Tần Vân nhất, nhưng hôm nay, tiểu nha đầu này vừa mới xuất hiện, sự chú ý của tổ phụ đều đổ dồn vào nàng, dường như ông ấy còn không để ý đến Tần Yên Nhiên và Tần Vân trong phòng.
Đáng tiếc tàn độc trong cơ thể của lão Hầu gia còn chưa được giải hết, chỉ là tỉnh dậy trong chốc lát, còn chưa kịp nói lời nào lại suy yếu mà ngủ thiếp đi một lần nữa.
Vừa rồi Tân Vân náo động, làm Tô Mạch đau đầu từng cơn.
"Lần sau sẽ không xảy ra nữa." Tô Mạch nói.
"Hả?" Tô Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn hắn ta.
Tô Mạch nói: "Ngươi cùng sư phụ ngươi là đại phu mà quý phủ mời đến, để Tần Vân nháo đến trước mặt ngươi, là do ta sơ sót."
Hắn ta cũng không phải là người trốn tránh trách nhiệm của mình.
Hơn nữa, anh chưa bao giờ gặp mặt cô tổ mẫu, tình cảm của hắn ta dành cho cô tổ mẫu cũng không sâu đậm như tổ phụ và phụ thân của hắn ta, vì vậy đối với huyết thống của cô tổ mẫu, nếu nói là yêu thương thì chi bằng nói là lòng hiếu thuận đối với tổ phụ cùng phụ thân.
Chỉ cần dưới tình huống mà tổ phụ và phụ thân hắn ta không can thiệp vào, thái độ của hắn ta đối với Tân Vân xem như công bằng chính nghĩa.
"6. Tô Tiểu Tiểu không quan tâm lắm.
Tần Vân là Tần Vân, hắn ta là hắn ta.
Nàng sẽ không nói nhập làm một.
Tần Vân đi tới đây náo loạn, khiến Tô Mạch nhớ tới Tân Vân phỏng chừng đã ngủ hai ngày.
Tô Mạch nói với Tô Tiểu Tiểu: "Ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi cũng phải đi đường mất một tháng, nhất định mệt muốn chết rồi, tổ phụ bên này ta sẽ để hạ nhân trông coi, ngươi tới sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, có việc sẽ gọi ngươi."
Tô Tiểu Tiểu cho hắn ta một ánh mắt rằng nàng không thể rời đi.
Tô Mạch cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tổ phụ đang hôn mê không biết đã gắt gao nắm lấy tay nàng từ bao giờ...
Lão Hầu gia tỉnh dậy vào giữa đêm. Tô Tiểu Tiểu ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngủ thiếp đi ở đầu giường.
Nàng cảm nhận được lòng bàn tay có động tĩnh, lập tức ngẩng đầu nhìn lão Hầu gia đang nằm trên giường.
"Ngài tỉnh rồi à? Ngài cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu hay không?”
Lão Hầu ngơ ngác nhìn nàng, giọng nói khàn khàn run lên, mang theo vài phân không thể kìm nén được: "Béo Nha...'
Tô Tiểu Tiểu kỳ quái chớp mắt vài cái: "Ô, ngài biết tên ta sao?"
'Béo Nha...
Lão Hầu gia gọi thêm vài tiếng Béo Nha rồi lại thiếp đi trong mơ màng.
Tô Mạch tới đây lúc trời gân sáng.
Hắn ta tiếp tục điều tra vụ đầu độc, cả đêm không ngủ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự hốc hác và mệt mỏi.
"Tổ phụ thế nào rồi?"
Hắn ta hỏi.
Ngay cả giọng nói cũng khàn đi không ít.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đêm qua có tỉnh dậy một lần, khoảng chừng nửa khắc, thần chí không tỉnh táo lắm, nhưng mạch tượng đã ổn hơn hôm qua. Nếu hôm nay tình trạng không xấu đi, coi như ông ấy đã qua giai đoạn nguy kịch."
Tô Mạch thở phào một hơi.
Sau đó hắn ta hỏi: "Tổ phụ của ta đã nói gì khi tỉnh dậy?"
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ông ấy gọi tôi... Béo Nha, làm sao ông ấy biết tên ta được?"
Tô Mạch bối rối: "Không phải tên ngươi là Đại Nha sao?"
Tô Tiểu Tiểu: "Biệt danh."
Thật ra đó là biệt danh tôi, hương thân thấy nàng béo nên gọi nàng là "Béo Nha" trong tiếng "Đại Nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận