Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 924: Tổ Tôn Ngược Tra 1

Chương 924: Tổ Tôn Ngược Tra 1Chương 924: Tổ Tôn Ngược Tra 1
Ky binh Tần gia nắm chặt cây giáo dài trong tay, cùng nhau lùi ve sau một bước, quỳ một chân trên đất.
"Thê chết bảo vệ đại tiểu thư!"
"Thề chết bảo vệ đại tiểu thư!"
"Tha chết bảo vệ đại tiểu thư!"
Tiếng reo hò vang vọng khắp núi rừng.
Tiêu Độc Nghiệp siết chặt nắm đấm, hô hấp dồn dập.
Rõ ràng là đối thủ, nhưng vì sao, hắn ta và mà cũng không nhịn được trở nên nhiệt huyết sôi trào...
Thậm chí còn có loại xúc động muốn nhập ngũ ra trận giết địch.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tần Thương Lan, và ky binh Tần gia sau lưng ông ấy tuyên thệ bảo vệ mình, lòng cũng bị rung động.
Đây chính là quân của Tần gia sao?
Ky binh mạnh nhất Chu Quốc.
Nàng dường như đã hiểu, vì sao lại có người một lòng muốn chia rẽ quan hệ ba nhà Tần, Tô, Vệ.
Bọn họ là trụ cột trấn quốc của Đại Chu, là sức mạnh của đế vương hoàng triều, là tường đồng vách sắt của non sông gấm vóc, là tín ngưỡng và chỗ dựa của bách tính thiên hạ.
Tần Thương Lan không để ý tới Tiêu Độc Nghiệp nữa, đưa Tô Tiểu Tiểu và công chúa Huệ An trở lại xe ngựa đã chuẩn bị từ trước.
Công chúa Huệ An lăn lộn mấy giờ, đã sớm kiệt sức, hiện tại quân Tần gia đã đến, thân kinh căng thẳng của nàng ta buông lỏng, nắm tay Tô Tiểu Tiểu thiếp đi.
Tần Thương Lan ân cần hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Con có sao không?”
"Con không sao." Tô Tiểu Tiểu không nói là mình cố ý sa lưới bị bắt tới, chỉ nói là là theo đuôi hai hắc y nhân đến đây.
Thân thủ của hai người kia bình thường, ngược lại là trong số hắc y nhân áp tải công chúa Huệ An có một cao thủ vô cùng lợi hại.
Tần Thương Lan nói: "Hắn là một ảnh vệ."
"Ảnh vệ là gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tần Thương Lan giải thích: "Là cao thủ của Bạch Liên Giáo, tương đương với ám vệ của thế gia đại tộc, con không bị thương chứ?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vốn phải bị một chút thương." Một chiêu cuối cùng, nàng đâm trúng ngực đối phương, mà trường kiếm của đối phương cũng chém về phía tay nàng.
Tuy nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thể chất của nàng sợ đau, nếu thật sự bị chém thương còn không phải đau đến chết đi sống lại, phải chịu khổ.
Tô Tiểu Tiểu nhớ lại: "Có người đã bắn ra ám khí, đánh rơi kiếm của hắn ta."
Tần Thương Lan hơi ngạc nhiên: "Ồ?"
"Cái này." Tô Tiểu Tiểu đưa một cái phi tiêu nhỏ cho Tan Thương Lan.
Tần Thương Lan nhận lấy quan sát, nói: "Là phi tiêu đuôi yến. Sở dĩ đặt tên như vậy là vì trông giống đuôi yến."
"Loại này phi tiêu rất thường gặp sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Không hiếm gặp." Tân Thương Lan vuốt ve phi tiêu đuôi yến trong tay,'Nhưng phẩm chất này, hình như không phải đồng sắt thông thường."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không phải người tổ phụ phái tới?"
Tần Thương Lan nói: "Người bên cạnh ta không có ai dùng loại phi tiêu đuôi yến này, nhà lão hầu tử cũng không. Có phải là Vệ gia không? Con trở về hỏi Vệ Đình xem."
"Vâng."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Tiêu Độc Nghiệp một mình hứng gió lạnh bên ngoài hồi lâu, vốn tưởng rằng Tần Thương Lan sẽ cùng gọi hắn ta lên xe ngựa.
Đợi hồi lâu, cũng không thấy Tần Thương Lan gọi hắn ta.
Hắn ta rất giận.
Kế hoạch tối nay xem ra phải ngâm nước rồi, nhưng dẫu sao vẫn mang được Huệ An và, cũng coi như một công lao.
Hắn ta đi ve phía xe ngựa.
Tô Tiểu Tiểu ô một tiếng, nói: "Ngoài ra, ngọn núi này còn có loạn đảng của Bạch Liên Giáo ẩn núp."
Tần Thương Lan lạnh lùng nói: "Vậy ta lập tức dẫn binh tiêu diệt bọn chúng!"
Tần Thương Lan không hỏi có bao nhiêu loạn đảng, ba nghìn ky binh, cho dù là ba mươi nghìn loạn đảng, cũng có thể tận diệt!
Huống chỉ ngọn núi này không thể ẩn được nhiều binh lực như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận