Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1155: Lao Hau Gia Ra Tay 3

Chuong 1155: Lao Hau Gia Ra Tay 3Chuong 1155: Lao Hau Gia Ra Tay 3
Ông ta cười một tiếng, nói: "Cừu mỗ ta thích giao tiếp với người sảng khoái như Tam điện hạ. Kỳ thật yêu câu của Bạch Liên giáo chúng ta rất đơn giản, nhận Bạch Liên giáo làm quốc giáo, thiên tử Đại Chu bái giáo chủ làm quốc sư, từ đó Bạch Liên giáo cùng tiến cùng lùi với triều đình."
Hắn dùng chữ "bái" chứ không phải chữ "phong”.
Một chữ khác biệt, ý nghĩa trên trời dưới đất.
Phong quốc sư, quốc sư là thần, bái quốc sư, quốc sư là sư trưởng.
Đây là muốn thiên tử Đại Chu tự mình đem giáo chủ Bạch Liên giáo trở thành thần phật mà cung phụng sao.
Triều đình bên này, sắc mặt tất cả mọi người đều không tốt lắm.
"Tam điện hạ” Đại trưởng lão cười híp mắt nhìn về phía Tiêu Trọng Hoa, hồn nhiên giống như không phát giác ra lời mình nói có bao nhiêu vô sỉ.
Tiêu Trọng Hoa nhíu mày.
Đại trưởng lão vừa cười nhìn về phía lão Hầu gia: "Trấn Bắc Hầu?”
Lão Hầu gia hướng qua Vệ Đình phía sau ngoắc ngoắc ngón tay.
Vệ Đình ăn ý mười phần đưa chậu rửa mặt cho ông ta.
Lão Hầu gia hai tay nâng chậu rửa mặt lên, hết sức nghiêm túc thè lưỡi ra: "Oẹ -"
Đại trưởng lão: "..."
Lần đầu Bạch Liên giáo cùng triều đình hòa đàm, tan rã trong không vui.
Lãnh Duệ lại một lần nữa bị người của Bạch Liên giáo mang đi.
Lãnh tướng quân nghe nhi tử kêu khóc, lòng như dao cắt, hắn nắm chặt nắm đấm: "Tô hầu gia, lúc trước chính ngươi chủ trương hòa đàm, hôm nay phá hỏng hòa đàm cũng là ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
Lão Hầu gia hừ nói: "Ngươi muốn bán nước, tự mình bán, lão tử không bán!"
Một vị phó tướng Lãnh gia đứng ra nói: "Tô Hầu gia, ngươi đừng ngậm máu phun người! Lãnh tướng quân khi nào muốn bán nước? đây không phải là hòa đàm sao? thái độ vừa rồi của ngươi, chọc giận Bạch Liên Giáo không nói, có thể còn hoàn toàn chọc giận đối phương, ngươi làm như vậy, đối với chúng ta có chỗ tốt gì?"
Vệ Đình nhàn nhạt đi lên phía trước, cho hắn ta một bạt tai nằm trên mặt đất.
Lãnh tướng quân không ngờ phó tướng của mình ở trong tay một thị vệ nho nhỏ lại không có sức đánh trả. Đương nhiên, hắn càng không ngờ tới đối phương một lời không hợp đã động thủ.
Lão Hầu gia lạnh lùng liếc phó tướng kia một cái: "Ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện cùng bản hầu!"
Lãnh tướng quân nhìn về phía Tiêu Trọng Hoa: "Tam điện hạt!"
Tiêu Trọng Hoa nói: "Bạch Liên giáo lân này xác thực không có thành ý. Triều đình hòa đàm là vì suy nghĩ cho lê dân, không phải thật sự sợ Bạch Liên giáo. Lãnh tướng quân, ta hiểu được ngươi sốt ruột cứu nhi tử, nhưng cũng không thể bị Bạch Liên giáo dắt mũi."
Đã nói đến mức này, Lãnh tướng quân còn có thể nói cái gì?
Hắn kiềm chế cơn giận, chắp tay: "Vâng."
Mục đích của lão Hầu gia là ám sát Mạc Quy Viễn, trước khi Mạc Quy Viễn xuất hiện, bất luận Bạch Liên giáo đưa ra điều kiện hòa đàm là gì, ông ta cũng sẽ không phối hợp dễ dàng.
Về phần chọc giận Lãnh tướng quân, đơn thuần là muốn giúp Vệ Đình thăm dò thử xem rốt cuộc Lãnh gia có liên quan đến cái chết của Vệ gia hay không.
Đoàn người tạm thời ở lại đình viện.
Cảnh Dịch canh giữ trong phòng của Tiêu Trọng Hoa, Vệ Đình và lão Hầu gia mỗi người một phòng, bọn họ ở đông viện, đoàn người Lãnh tướng quân thì ở tây viện.
Nửa đêm canh ba, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào Tây viện.
Hắn mới vừa đẩy cửa phòng Lãnh tướng quân ra, đã bị một lưỡi kiếm sắc bén kề vào cổ.
Ông ta thản nhiên cười: "Lãnh tướng quân, muốn cứu nhi tử ngươi về, ta khuyên ngươi nên thu kiếm lại."
"Đại trưởng lão?"
Lãnh tướng quân thu kiếm, vẻ mặt cảnh giác nhìn ông ta.
Đại trưởng lão đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận