Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1485: Nhận Nhau 3

Chương 1485: Nhận Nhau 3Chương 1485: Nhận Nhau 3
Ông ta vốn tính toán giữ tiểu nha đầu lại chữa bệnh cho Gia Cát Thanh, lấy việc này tới giữ Gia Cát Thanh lại, để Gia Cát Thanh làm việc cho Tây Tấn.
Nhưng ông ta không dự đoán được tiểu nha đầu lại còn có chút địa vị.
Tây Tấn Đế uống một ngụm trà, vẻ mặt không rõ.
Một bữa yến hội, bởi vì Gia Cát Thanh vắng họp, Vũ Văn Hoài và Vũ Văn Tịch không thể đấu nhau, bọn người tam hoàng tử hơi hứng thú rã rời, chờ xem tuồng hay, đại ca và nhị tỷ một người cũng không ra chiêu.
Thật thất vọng.
So với bọn họ càng thất vọng hơn chính là vũ cơ.
Quả thực nhóm vũ cơ có thể nói là tuyệt vọng, các nàng eo đều vặn gay chân đều nhảy rút gân, mặt cũng cười cương, nhưng những khách khứa đó thà nhìn ba tiểu đoàn tử hự hự gặm kẹo hồ lô, cũng không nhìn các nàng khiêu vũ.
Các nàng chưa từng nghĩ tới, đoạt bát cơm của các nàng lại là ba tiểu nãi oa.
Sau khi cung yến kết thúc, Vũ Văn Tịch phái xe ngựa đưa Tô Tiểu Tiểu, lão hầu gia và Tô Uyên cưỡi xe ngựa từ hoàng cung ra.
Tới cửa, bọn họ phải đổi về xe ngựa của mình.
Xuống xe ngựa trước, lão hầu gia hỏi: "Vệ Đình đi đâu vậy?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hắn nói có chút việc, có thể sẽ bận đến khuya, bảo ta về khách điếm trước.
Nàng tạm thời chưa nói Vệ Đình gặp phải một đợt ám sát.
Lão hầu gia nhíu mày: "Vệ Đình này, làm cái gì vậy."
Tô Uyên nhìn ba đứa nhỏ ngồi ở trong lòng mình và lão hầu gia mệt rã rời như gà con mổ thóc, cười nói: "Phụ thân, mấy hài tử mệt mỏi, chúng ta đi trước, để cho bọn họ nhanh trở về khách điếm nghỉ ngơi."
Lão hầu gia cúi đầu nhìn Đại Hổ và Nhị Hổ trên đùi, cười ha hả dỗ nói: "Đêm nay đi thái gia gia bên kia được không?”
Ba tiểu gia hỏa một giây thanh tỉnh, rột rột từ trên đùi ông ấy và Tô Uyên xuống, đi đến bên người Tô Tiểu Tiểu, quyết đoán vẫy vẫy tay nhỏ với hai người bọn họ.
“Thái gia gia gặp lại! Cữu gia gia gặp lại!"
Lão hầu gia: "..."...
Lại nói Vệ Đình nhận ra Gia Cát Thanh, ăn vạ không đi.
"Huynh ở chỗ nào?" Vệ Đình hỏi. Gia Cát Thanh không trả lời.
"Không nói coi như ta không có cách sao?" Vệ Đình nhướng mày, vứt xa phu té xỉu cho sát thủ, một roi đánh vào trên người con ngựa, con ngựa giơ vó ngựa lên chạy chanh.
Vệ Đình ngồi trở lại bên người hắn ta, đôi tay giao nhau ôm lấy: "Ngựa quen đường cũ, nhị ca huynh dạy ta.'
Ngựa của Gia Cát Thanh quen đường, quả thật xe ngựa trở về chỗ ở của Gia Cát Thanh.
Nhìn của quen thuộc, nhìn A Nguyên đẩy cửa ra nghênh đón Gia Cát Thanh, Vệ Đình đen mặt: 'Soái bá bá trong miệng ba tiểu tể tử chính là nhị ca?"
Hắn không phải người đầu tiên tìm được nhị ca?
Tiểu tể tử đã gặp qua vài lần với nhị ca hắn!!!
Vệ Tiểu Thất tỏ vẻ trong lòng không cân bằng!
A Nguyên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Vệ Đình và tiên sinh ngồi chung một xe trở về, còn tưởng hai người là đụng phải ở nửa đường.
"Hắn chính là phụ thân của ba bào thai, tiên sinh, các ngươi biết nhau sao?"
Gia Cát Thanh không nói chuyện, đẩy xe lăn đi vào.
Vệ Đình nhìn xe lăn của hắn ta, rốt cuộc hiểu rõ vì sao tất cả sân của hắn đều không có ngạch cửa, ngay cả bậc thang cũng có một nửa trải đá.
"Tiên sinh nhà ta muốn nghỉ ngơi, vị công tử này..."
A Nguyên còn chưa dứt lời, Vệ Đình vòng qua hắn ta, đi theo Gia Cát Thanh vào phòng.
Vẻ mặt A Nguyên ngây ngốc.
Hắn ta nhìn Vệ Đình, lại nhìn vê phía sát thủ và Mi Cơ theo sát tới.
"Muốn... ' mời '... người kia đi ra ngoài hay không?”
Hắn ta nói chính là mời, thực tế là ném.
Bạn cần đăng nhập để bình luận