Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1859: Dai Lao Hien Than 1

Chuong 1859: Dai Lao Hien Than 1Chuong 1859: Dai Lao Hien Than 1
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng ném Xà Cốt Hoa vào dược phòng, rồi dùng bao tay bạc để đỡ lấy lưỡi kiếm của nàng ta.
Ngọc sư tỷ sững sờ, hiển nhiên chưa từng thấy binh khí phòng thủ cứng cáp đến vậy.
Tay trái Tô Tiểu Tiểu rút dao găm ra, một nhát chặt đứt lưỡi kiếm của nàng tai
Ngọc sư tỷ lại chấn động.
Đây là loại binh khí gì vậy? Sao lại có thể chém sắt như chém bùn?
"Ngọc sư tỷ! Xà Cốt Hoa bị một con kim điêu ngậm đi rồi!"
Vị sư muội vừa rồi đuổi theo.
Ngọc sư tỷ nghĩ đến chuyện vừa mới ở giữa không trung có một gốc cây dược thảo màu đỏ rơi xuống, lạnh lùng nhìn vê phía Tô Tiểu Tiểu: "Giao Xà Cốt Hoa ra đây."
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Xà Cốt Hoa gì chứ? Ta đâu có nhìn thấy!"
Ngọc sư tỷ lạnh lùng nói: "Vừa rồi người bắt lấy cái gì?"
"Ngươi nói cái này à." Sau đó Tô Tiểu Tiểu móc ra một cây thánh thảo hái ở phía nam núi Thánh từ trong túi ra: "Cái thứ này ở trong núi có đầy, ngươi muốn thì ta tặng ngươi đấy."
Đáy mắt Ngọc sư tỷ lóe lên một tia sắc bén: "Bớt giả bộ đi! Giao Xà Cốt Hoa ra đây!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không có Xà Cốt Hoal Không tin ngươi lục soát đi! Lục soát được thì ta coi như thuat"
Ngọc sư tỷ bảo sư muội đi lục soát.
Sư muội lục soát xong chỉ có một cảm giác.
Dáng người nha đầu này thật đẹp! Chỉ là bụng nhỏ hơi phông, nhưng được phủ lớp đồ rộng rãi bên ngoài nên không có lộ ra.
Nàng ta lắc đầu: "Sư tỷ, không tìm thấy."
Ngọc sư tỷ không tin việc Xà Cốt Hoa mất tích không có liên quan đến nàng. Bởi vì nàng ta rõ ràng nhìn thấy, đó là một gốc cây dược liệu đỏ rực, nhưng trên người nha đầu này lại không tim ra bụi cây tương tự.
Cho nên, chắc chắn là nha đầu này đã giấu Xà Cốt Hoa đi.
Ngọc sư tỷ dùng đoạn kiếm chỉ vào Tô Tiểu Tiểu: "Mau giao ra đây, nếu không ta sẽ giết ngươi!"
"Sư tỷ, kiếm của tỷ..."
Lúc này Ngọc sư tỷ mới nhớ ra, kiếm của mình đã bị nha đầu kia chặt đứt.
Rốt cuộc nha đầu này có lai lịch gì? Binh khí cái nào cái nấy đều lợi hại.
Nàng ta ném đoạn kiếm xuống, rút ra nhuyễn kiếm bên hông.
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu co rút, không phải chứ? Ngươi cũng là thánh trang bị à?
Rõ ràng đệ tử bảo vệ vườn thuốc có võ công cao hơn bốn người bên cạnh Trình Thanh Tuyết.
Bốn người kia cùng tiến lên, Tô Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy quá khó chơi.
Nhưng một mình Ngọc sư tỷ đã khiến Tô Tiểu Tiểu cảm giác khó nhăn, không biết vị sư muội này có võ công như thế nào? Nếu ngang ngửa với Ngọc sư tỷ thì chỉ sợ mình muốn rút lui cũng hơi khó khăn.
"Thánh Nữ giá lâm! Thánh Nữ giá lâm!"
Giọng nói này vừa truyền ra, đã làm cho Ngọc sư tỷ và sư muội của nàng ta không hẹn mà cùng xoay người lại, chắp tay khom người hành lễ: "Bái kiến Thánh Nữ!"
Một hồi lâu, không đợi được phản ứng của Thánh Nữ.
Hai người lấy làm lạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy con đường nhỏ trống rỗng, đâu thấy bóng dáng của Thánh Nữ chứ?
"Sư tỷ, chúng ta bị trúng kế rồi!"
Ánh mắt Ngọc sư tỷ trở nên u ám: "Đuổi theo!"
"Vâng!"
"Khoan đã, gọi cả Băng sư muội và Cầm sư muội nữa!"
"Đối phó với một nha đầu, cần nhiều người như vậy sao?"
Tùy tiện chọn ra một đệ tử ở phía bắc núi Thánh cũng là cao thủ, chứ nói chi là dạng thiên phú dị bẩm như Băng sư muội và Cầm sư muội, hai người họ là cao thủ có thể đọ chiêu với cả Thánh Nữ.
Ngọc sư tỷ nhìn đoạn kiếm trong tay mình: "Ngươi cảm thấy, ngươi có thể cắt đứt kiếm của ta không?”
Sư muội ngây ngẩn cả người.
Ngũ Hổ đùa giỡn với Ngọc sư tỷ và người kia xong, lập tức ngồi lên tọa ky mới của mình mà rời di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận