Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2918: Cuộc Chiến Cuối Cùng 22

Chương 2918: Cuộc Chiến Cuối Cùng 22Chương 2918: Cuộc Chiến Cuối Cùng 22
Vệ Tư khoanh tay, hai mắt nhìn trời: 'Người phương bắc, không thiền về thuỷ chiến."
Giang Quan Triêu khinh thường hừ một tiếng.
Vệ Tư: "Ngươi biết thì ngươi chèo đi!"
Giang Quan Triều kiêu ngạo nói: "Bổn tọa không chèo."
Vệ Tư nghi ngờ nhìn ông ta: "Chẳng lẽ ngươi cũng giống ta?"
Giang Quan Triều nghiêm túc nói: "Bổn tọa sống ở đảo Thiên Sơn, lớn lên ở đảo Thiên Sơnl"
Vệ Tư nhướng mày: "Vậy là ngươi biết chèo."
Giang Quan Triều: "Hừ, đừng hòng sai sử bổn tọa."
Vệ Tư híp mắt, đột nhiên nắm lấy hai bên mép thuyên lắc mạnh!
Giang Quan Triều cực kỳ hoảng sợ, vội đỡ lấy mép thuyền, nổi giận gầm thét lên: "Vệ Tư ngươi tìm chết!"
Vệ Tư cười xấu xa.
Ông ấy bắt đầu không ngừng chèo thuyền, càng đong đưa sắc mặt Giang Quan Triều càng trắng.
Sau đó...
Thuyền lật.
Vệ Tư tự nhận mình bơi không tồi, một con sóng to đánh tới, ông ấy liền ngoan ngoãn.
Hai con người không biết bơi ngoan ngoãn ghé vào đáy thuyền, không đám cử động.
Vệ Tư: "Ngươi kêu đi."
Giang Quan Triều: "Kêu cái gì?"
Vệ Tư liên nói: 'Kêu cứu mạng."
Giang Quan Triêu không đồng ỳ: "Bổn tọa mới không kêu! Muốn kêu ngươi đi mà kêu!"
Vệ Tư nhướng mày: "Bản tướng quân cũng không kêu!"
Giang Quan Triều lạnh lùng nói: "Nói hay lắm, có bản lĩnh một lát có thuyền tới, ai cũng đừng kêu!"
Một chiếc thuyền buôn đi ngang qua.
Vệ Tư ra sức hô lớn: "Ta là minh chủ Sát Thủ Minh Giang Quan Triều! Các ngươi mau tới cứu ta! Sát Thủ Minh có thưởng lớn!" Cơ thể Giang Quan Triều chấn động, nói là không kêu mà? Không biết xấu hổ sao!
Còn giả mạo ông ta?
Nếu dáng vẻ này bị truyền ra ngoài, ông ta còn có thể làm người hay không?
Minh chủ Sát Thủ Minh thiên hạ vô địch, há có thể trở thành một con bạch tuộc phơi khô?
Giang Quan Triều hạ quyết tâm: "Ta là Vệ đại tướng quân của Đại Chu, Vệ Tư! Sau khi các ngươi cứu ta thì đến Đại Chu lĩnh thưởng! Chắc chắn có vạn lượng hoàng kiml"
Người trên thuyên buôn: Hai tên điên!
Thuyền buôn cũng không quay đầu lại mà rời đi rồi!
Trên mặt biển mênh mông xanh biếc, một con thuyên nhỏ lướt nhanh về phía trước.
Cẩn thận nhìn lên, trên thuyền không hề có mái chèo, chỉ có một nữ tử bạch y giống như một con ếch nhỏ, nằm trên thuyền nhỏ.
Hai tay hai chân nàng ta ngâm trong nước, hì hục hì hục không ngừng chèo!
Ngay cả sức lực để đi đầu thai nàng ta cũng đã dùng tới, cực kỳ nghiêm túc, thuyền nhỏ lướt vèo vèol
Một con chim ưng và một con quạ đen, một trái một phải hộ tống một con vẹt màu xanh da trời đang cưỡi một con đại bàng vàng, bay lượn thật uy vũ trên đầu nàng ta.
Trên thuyền lớn nên kia, Vệ Đình, Tô Huyên, Bách Lý Thần và thuộc hạ của Hạ Hầu Nghi đang ở trong trạng thái kịch liệt chiến đấu.
Hình Thiên đã bại, nhưng đám hải tặc giống như rau hẹ cắt không hết, chết một đợt lại tới một đợt.
May mắn Bách Lý Thần và Vệ Đình cũng đủ lợi hại, đánh lâu như vậy vẫn chưa lộ vẻ mệt mỏi.
Nhị sư huynh của La Sát thì ngược lại, sau một lúc không thể công kích, càng ngày càng nóng nảy, toàn bộ khuôn mặt có chút vặn vẹol
“Ta không tin!
Lại một quyền không trúng, hắn ta trừng đôi mắt đỏ tươi nhìn Tô Huyên, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Hai người giết chung quanh tạo ra một khoảng trống, không một tên hải tặc nào can đảm tới gần.
Tay Tô Huyên cầm La Sát kiếm, bình tĩnh nhìn hắn ta: "Nhận thua đi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành." Nhị sư huynh châm chọc cười: "Hừ, nhiệm vụ của ta có thành hay không thành, lúc nào đến lượt ngươi tới dạy ta?"
"Nhiệm vụ gì?"
Thanh Nhi hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Nhị sư huynh, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hắn là giống như giao dịch giữa Tông Chính Minh và Sát Thủ Minh."
"Tông Chính Minh là ai?" Thanh Nhi lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận