Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 420: Cơn Gian Của Tô Uyên 1

Chương 420: Cơn Gian Của Tô Uyên 1Chương 420: Cơn Gian Của Tô Uyên 1
Mà năm đó hồi kinh ngọc bội Tần Triệt cam để cùng Tần gia nhận người thân chính là miếng bên phải.
Tô Uyên lạnh lùng nói: "Ngươi có biết đây là vật ngự ban, dám vụng trộm buôn bán chính là tử tội."
Chân Tô lão gia tử bỗng chốc mềm nhũn, cả người lảo đảo.
Tô Uyên nói" "Nếu ngươi thành thật trả lời, ta sẽ không truy cứu!"
Tô lão gia tử thú nhận: "Ta... ta thật sự đã bán! Ta và cha ta cùng bán..."
Ở trước mặt một thế tử, Tô lão gia tử không có chút sức lực phản kháng nào.
Tô Uyên nói tiếp: "Bán cho người nào?”
Tô lão gia tử đáp: "Một thương nhân, cụ thể là ai ta cũng không biết, là cha ta gặp, ta chờ ở bên ngoài, nghe giọng nói của người kia không giống người bản xứ. Sau đó, chúng ta cũng không gặp lại hắn nữa, cho nên nếu như ngươi nhất định hỏi hắn là ai, ta thật sự không trả lời được.'
Đã có lúc nào Tô lão gia tử hạ thấp khẩu khí như vậy đâu?
Thật là làm cho người khác trông thấy cũng hả giận.
Tô Uyên lại nói: "Miếng ngọc bội ngươi bán đi từ đâu mà có?"
Lý Chính khẩn trương nhìn về phía Tô lão gia tử, trong lòng hắn mơ hồ đoán được một chút, cũng không mong muốn phải trực tiếp đối mặt.
Chung quy, ông ta là người hương thân cả thôn kính trọng suốt ba mươi năm mà...
Tô lão gia tử âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Ông ta bắt đầu hối hận về kế hoạch ngày hôm nay.
Nếu biết sớm sẽ đụng phải quý nhân ở kinh thành, dù có nói gì ông ta cũng sẽ không đến tiểu Tô gia tìm chỗ chết.
Tô lão gia tử nhắm hai mắt lại, nói: "Đúng, là từ trên người Tô Thừa đánh rơi... Hắn còn nhỏ, không biết nhặt được nửa miếng bánh bao thiu từ nơi nào, chưa kịp ăn được hai miếng, đã bị mấy nạn dân cướp mất, ngọc bội của hắn... chính là rơi vào lúc đó."
Tô Ngọc Nương nói: "Nhìn thấy cũng không tiến đến ngăn cản?"
Tô lão gia tử nói: "Nhiều nạn dân như vậy, chúng ta chú ý hết được sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vậy ngươi nhặt đồ của cha ta, cũng không trả lại cho ông ấy, có khác gì trộm cắp đâu?"
Sắc mặt Tô lão gia tử lúc xanh lúc đỏ.
Bây giờ nói hối hận cũng đã muộn, thanh danh lão Tô gia đều bị vị quý nhân đến từ kinh thành này xé nát.
Ông ta kiêu ngạo vì uy danh cao đẹp của mình, nhưng cuối cùng lại không chịu đựng nổi khi đứng trước quyền thế tuyệt đối.
Ông ta giống như con ếch trong ao, để một đám tôm cá kính trọng nhiều năm thì thế nào?
Chim ưng trên bầu trời vỗ cánh là đã có thể làm rung chuyển cả cái ao.
Ông ta nhìn về phía Tô Thừa lần nữa.
Tô Thừa sững sờ ngơ ngác, hoàn toàn mất khống chế.
Tô lão gia tử lại nghĩ tới lời quý nhân nói, đây là vật ngự ban.
Nếu như đây là vật ngự ban, vậy nguyên do Tô Thừa có được vật ngự ban là gì?
Ông ta dường như... đã sai từ lâu rồi.
Ông ta sai rồi, cha ông ta cũng sai rồi.
Bọn họ cho rằng đứa trẻ đó không thể sống nổi.
Sớm biết có hôm nay, bọn họ đã nhận nuôi Tô Thừa.
Suy nghĩ của Tô lão gia tử chưa bao giờ trải qua sự hỗn loạn như vậy, thậm chí trong đầu còn xuất hiện vô số ý nghĩ hoang đường.
Chẳng qua là hôm nay nói gì cũng đã trễ rồi.
"Trịnh Nghiễm, trước tiên đem người dẫn đi."
"Rốt"
Trịnh Nghiễm đem người của lão Tô gia mang đi.
Trong lòng Tô Uyên còn có chuyện quan trọng hơn cần chứng thực, hắn quay đầu nhìn vê phía Tô Thừa kia và cô cô có dung mạo giống nhau như đúc: "Ngọc bội kia của ngươi là từ đâu mà có?”
Tô Thừa thoải mái nói: "À, ta nhặt."
Đáy mắt Tô Uyên lướt qua vẻ thất vọng: "Nhặt ở nơi nào?"
Tô Thừa nói: "Không nhớ nữa, dù sao thì khi ta bắt đầu nhớ được thì miếng ngọc bội này đã ở trên người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận