Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2318: Ngược Tra Đến Cùng 1

Chương 2318: Ngược Tra Đến Cùng 1Chương 2318: Ngược Tra Đến Cùng 1
Dương thị và Hoàng thị vô cùng tức giận.
Tên Thẩm Xuyên này làm sao vậy?
Tại sao lại đồng lòng với Tô Bàn Nha?!
Người vây xem càng ngày càng nhiều.
Thẩm Xuyên là tân khoa trạng nguyên năm nay, lời hắn nói rất có trọng lượng.
Ánh mắt đám người nhìn về phía hai mẹ chồng nàng dâu cũng thay đổi.
Hoàng thị mặt lúc xanh lúc trắng: "Ngươi... Ngươi... Ngươi đừng nói bậy nói bạ! Ngươi bị nha đầu này lừa rồi! Bọn ta chưa từng có lỗi với mẹ nàng ta! Là cha nàng ta bắt cóc nàng ta từ Trần gia, cho mẹ của nàng ta uống mê hồn dược, từ đó không qua lại với Trần gia nữa! Bọn ta tới cửa nhiều lần, còn bị Tô Thừa đuổi theo đánh!"
Thẩm Xuyên đạo: "Các ngươi tới cửa là muốn lừa tiền, không đánh đuổi các ngươi, chẳng lẽ lại cung phụng như phật sống? Các ngươi sờ lương tâm, những năm đó Hộ Quốc Công cho Trần gia các ngươi bao nhiêu tiên sinh hoạt và tiền học phít"
Thẩm Xuyên sẽ không bởi vì mình đậu trạng nguyên, mà giả bộ thanh cao, khinh thường tranh chấp miệng lưỡi.
Có một số người thích bị mắng, hắn ta sẽ mắng cho thoải mái!
Trạng nguyên thì đã sao?
Ai mà không phải là người?
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Trong đám người, một tên bán hàng rong hỏi.
Vừa hay, ở đây có một tiên sinh kể chuyện.
Ông ta vừa nghe là hiểu ngay, kết hợp với chuyện cũ của phủ Hộ Quốc Công, ông ta kể lại chân tướng cho tất cả mọi người cùng nghe.
"Con ruột của Lão Hộ Quốc Công Tần Thương Lan không phải lưu lạc dân gian nhiều năm sao? Thê tử ông ấy cưới ở nông thôn trùng hợp chính là con gái nuôi của Trân gia, Trân gia không xem con cái nuôi là người, ngược đãi nhiều năm, chết cũng không cho người ta được yên nghỉ, không ngừng nghiền ép con rể. Bây giờ cha mẹ ruột của người ta tìm tới cửa, bọn họ còn nói mình bị oan uổng, muốn trả đũa!"
"Bốn tuổi cắt heo cỏ." Một vị thẩm thẩm đau lòng nói.
Đại nương bên cạnh ôm cháu gái trong lòng: “Súc sinh"
Đám người nhao nhao mắng chửi hai mẹ chồng nàng dâu.
Dương thị tức đến run ray: "Dù Trần gia đối xử với nàng ta như thế nào, tốt xấu gì cũng đã nuôi lớn nàng ta! Lúc trước nếu không phải ta nhặt nàng ta về, nàng ta đã chết đói bên đường từ lâu rồi!"
Thẩm thẩm tính tình nóng nảy thóa mạ: "Ngươi nhặt người ta trở đã không có ý tốt, sao lại còn mặt mũi để nói chứ?"
"Đúng vậy, mấy năm nay có được bao nhiêu lợi ích, không tự đi mà đếm xem?"
"Mới vừa rồi không phải nói bị nói xấu, bị vu oan sao? Bây giờ thừa nhận rồi à?"
Hôm nay Hàn Lâm Viện nghỉ lễ.
Trân Hạo Viễn nhận lời mời của Lâm quận chúa, đi tham gia một cuộc thi hội của kinh thành.
Sau khi kết thúc, Lâm quận chúa có chút đói bụng.
Nghĩ đến gần đây có một cửa hàng điểm tâm không tệ, nên cùng Trần Hạo Viễn đi đến đó.
Khi đi ngang qua cửa hàng trang sức, Lâm quận chúa thấy bên trong hò hét ầm T, tò mò qua đây xem náo nhiệt.
Trân Hạo Viễn đành phải đi cùng.
Trân Hạo Viễn đánh chết cũng sẽ không ngờ rằng, lại nhìn thấy Dương thị và Hoàng thị trong cửa hàng.
Hai người một thân chật vật, mặt mũi bầm dập, bị những người vây xem chỉ trỏ trong đại đường.
Trân Hạo Viễn vội vàng đi tới: "Tổ mẫu? Mẹ? Hai người xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương thị và Hoàng thị nhìn thấy hắn, lúc này vô cùng tuit thân.
Hoàng thị lập tức khóc lên: "Con trai à, ta và tổ mẫu của con bị người bắt nạt thê thảm lắm..."
Lâm quận chúa lạnh mặt đi đến: "Người nào dám bắt nạt hai vị?"
'Lâm quận chúal"
Dương thị và Hoàng thị con ngươi sáng lên, trăm miệng một lời muốn hành lễ với nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận