Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 498: Đại Hổ 3

Chương 498: Đại Hổ 3Chương 498: Đại Hổ 3
Đại Hổ nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Chưa từng gặp qua."
"Ở chỗ này chờ nương." Tô Tiểu Tiểu nói xong, cất bước đi về phía đối phương.
Trên người hắn ta không có mùi rượu, buồn nôn không phải do say rượu thì là do vấn đề nào đó trong cơ thể.
"Ngươi ——'
Tô Tiểu Tiểu đang muốn mở miệng hỏi thì hắn ta bị trượt tay, hộp đàn rơi xuống. Trên mặt đất có nhiều tảng đá nhọn, nếu hộp đàn rơi xuống có thể bị vỡ thành từng mảnh.
Hắn ta vội vàng chộp lấy hộp đựng đàn nhưng tiếc là đã quá muộn.
Ngay lúc hộp đàn sắp rơi xuống đất, một đôi tay mũm mĩm, trắng nõn kịp thời đỡ lấy nó.
"Phù, bắt được rồi!" Tô Tiểu Tiểu thở ra một hơi, nhìn hắn ta nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Đối phương không có trả lời mà chỉ liếc Tô Tiểu Tiểu một cái, cũng không có nói cảm ơn, ôm lấy hộp đàn, nghiêng ngả lảo đảo đi vào tòa nhà ở phía đông.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Ồ, âm thanh dễ nghe mà Đại Hổ nói là tiếng đàn?"
Sáng sớm.
Một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở đầu phía đông của ngõ Lê Hoa.
Người đánh xe nhấc rèm lên.
Tần Yên Nhiên ôm một cây đàn cổ đi xuống.
Nàng ấy giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa sân.
Hôm nay nàng ấy đến hơi sớm một chút, sợ sư phụ chưa dậy, nàng ấy đang định quay lại xe ngựa đợi một lát thì lại phát hiện cửa sân không có chốt nên gõ nhẹ một chút liền mở ra.
Nàng ấy bước vào sân.
Ở hành lang nhìn thấy một thanh niên mặc áo xanh.
Thanh niên đang ngồi trên ghế mây, dùng lụa sạch lau một cây đàn cổ.
Nàng hơi hạ thấp người hành lễ với người mới gặp nhau lần đầu.
Đối phương không thèm nhìn nàng ấy một cái, ôm đàn cổ vào sương phòng.
Tần Yên Nhiên cau mày.
Nam nhân này là ai? Trước đây chưa bao giờ nhìn thấy.
Chẳng lẽ là... đại đệ tử thần long thấy đầu không thấy đuôi trên danh nghĩa của sư phụ? Bây giờ nghĩ lại, chính nàng ấy phải gọi hắn ta một tiếng sư huynh. "Yên Nhiên."
Nhạc công Trương đi tới từ phía sau hành lang gấp khúc.
Nhạc công Trương năm nay ba mươi tuổi, từng là nhạc công ngự dụng của hoàng gia, thậm chí cam nghệ của một số công chúa cũng là do hắn ta dạy.
Để có thể bái sư học nghệ dưới danh nghĩa hắn ta, phủ Hộ Quốc Công đã sử dụng rất nhiều mối quan hệ.
Tất nhiên, nếu chỉ có quan hệ mà không đủ tư chất và thiên phú thì hắn ta cũng sẽ không nhận làm đệ tử.
Tần Yên Nhiên là nữ đệ tử duy nhất được hắn ta dạy ngoài công chúa.
Thiên phú âm nhạc của Tần Yên Nhiên còn vượt trội hơn so với mấy vị công chúa trong hoàng cung.
"Sư phụ." Tần Yên Nhiên thi lễ.
Nhạc công Trương nói: “Tới phòng đàn đi, lát nữa ta tới đó.'
"Vâng."
Tần Yên Nhiên vốn muốn hỏi chuyện về đại sư huynh nhưng sau khi suy nghĩ lại thì quyết định không nói.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu và Đại Hổ cưỡi ngựa xong, nàng đi đến phủ Trấn Bắc Hầu.
Phù lang trung đã đợi ở đó hai ngày nên đến đổi người để ông ấy được nghỉ ngơi.
Chắc là do ban ngày lão Hầu gia bị kích thích nên ban đêm sốt cao, Phù lang trung cho ông ta uống một ít thuốc hạ sốt do Tô Tiểu Tiểu để lại.
Mạch tượng của lão Hầu gia đã tốt hơn nhiều so với ngày đầu tiên, nhìn bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt của ông ta đã khôi phục rõ rệt. Chỉ là vẫn giống như hôm qua không thể ra khỏi giường.
Nếu bị bệnh thì phải chăm sóc thật tốt nếu không sẽ dễ thất bại trong gang tấc.
Hôm qua Lão Hầu gia đi ra ngoài không phải vì ông ta đã khỏe đến mức có thể đi ra ngoài mà đơn giản là vì ý chí kiên cường kéo lê thân thể yếu đuối của mình đi tới.
Đổi lại là ông lão hay bà lão nào khác thì đã sớm ngã gục xuống giường đến cả hô hấp cũng gặp khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận