Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2390: Tô Mạch Ra Tay 4

Chương 2390: Tô Mạch Ra Tay 4Chương 2390: Tô Mạch Ra Tay 4
Vệ Lục Lang nhìn chăm chú nhìn ông ta: "Thì ra là hòa thượng! Vẻ ngoài thật hung ác, vừa nhìn là biết không phải người xuất gia có lòng dạ từ bi rôi! Ta thấy, ngươi là hòa thượng giả đi sát sinh thì đúng hơn!"
Nam nhân trợn trừng trợn trạc nói: "Pháp hiệu của bần tăng, Sơn Tịch."
Vệ Lục Lang trợn mắt hốc mồm: "Gà rừng?"
Sơn Tịch nổi giận: "Nhận một La Hán Quyền của bần tăng!"
Âm!
Trong chớp mắt, ông ta đi tới trước mặt Vệ Lục Lang, một đấm nen xuống Vệ Lục Lang.
Vệ Lục Lang nâng cánh tay vàng của mình lên, đỡ được đòn tấn công của ông ta.
Sơn Tịch nhìn chằm chằm cánh tay của hắn ta: "Là một thứ đồ tốt, bân tăng thu nhận."
Vệ Lục Lang ha ha nói: "Muốn lấy cánh tay của ta, nằm mơi”"
Một bên khác, Hạ Hầu Ngạn châm chọc nói: "Đồng bọn của ngươi không phải đối thủ của Sơn Tịch La Hán, nếu như ta là ngươi, sẽ nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn, có lẽ có thể giữ lại một cái mạng chó."
Vẻ mặt của Tô Mạch không có chút sợ hãi.
Ngược lại, lúc hắn ta nhìn Hạ Hầu Ngạn, ánh mắt có một sự hưng phấn không giấu được.
Hạ Hầu Ngạn cổ quái liếc hắn ta một cái.
Tô Mạch nói khẽ: "Con mồi có thể cử động, mới thú vị."
Hạ Hầu Ngạn cảm thấy người này thật kỳ lạ.
Tô Mạch nói: "Ta nhường ngươi trăm bước, sau đó ta sẽ đuổi theo ngươi, đừng để bị ta đuổi kịp.'
Hạ Hầu Ngạn giễu cợt nói: 'Không cần trăm bước, bây giờ ta sẽ giết ngươi!"
Hắn ta đánh một chưởng về phía Tô Mạch!
Mũi chân Tô Mạch giậm một cái, bay lên không trung né tránh đòn tấn công của hắn ta, sau đó nhào lộn một cái sau lưng hắn ta, rôi đáp xuống phía sau hắn ta, một kiếm đâm về phía bụng hắn tai
Hạ Hầu Ngạn cảm nhận được sát khí và kiếm khí truyền đến từ phía sau.
Hắn không chút lo sợ, xoay người một cái, trường kiếm của Tô Mạch đâm vào không khí.
Hắn ta xoay người giữ chặt cổ tay cầm kiếm của Tô Mạch, cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi muốn làm ta bị thương? Còn non lắm!"
"Vậy sao?" Giong dieu T6 Mach binh tinh.
Ha Hau Ngan cau may.
Ngay sau đó, chỉ thấy Tô Mạch quang trường kiếm trong tay lên, đổi qua cầm bằng tay trái.
Hắn ta trở tay chém một nhát!
Hạ Hầu Ngạn không ngờ được đối phương còn có thể sử dụng một chiêu như vậy.
Hắn ta lập tức buông cổ tay của Tô Mạch, mũi chân giậm một cái, thi triển khinh công lùi lại một trượng.
Cùng lúc đó, tay thuận của hắn ta vung lên, liên tiếp phóng ba phi tiêu độc về phía Tô Mạch!
Trường kiếm của Tô Mạch chém một nhát, phi tiêu độc đồng loạt bị chém thành sáu đoạn, cắm vào bên trong cây đại thụ bên cạnh!
Tô Ly đang bíu bên cạnh cây đại thụ.
Ngay khi phi tiêu độc phóng tới, hắn ta sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.
Giống như muốn bắn lên người mình vậy đó!
Hắn ta quay đầu nhìn những chiếc phi tiêu bị gãy ngay ngắn đồng đều, nhịn không được oa một tiếng:
"Đại ca lợi hại quá đi... Mấy tháng đi theo cô tổ phụ đánh trận, có phải là học được không ít công phu từ chỗ cô tổ phụ không? Nếu biết trước như vậy ta cũng đi."
Tô Ly đoán đúng một nửa.
Khoảng thời gian Tần Thương Lan dẫn Tô Mạch theo bên cạnh, quả thật đã dốc hết khả năng, dạy bảo hắn ta mà không có chút dấu diếm nào.
Nhưng đây chỉ là một phương diện.
Một phương diện khác, Tần Thương Lan nhẫn tâm ném hắn ta đến chiến trường nguy hiểm nhất.
Mạng của hắn ta luôn luôn treo trên mũi đao, không biết bị thương bao nhiêu lần, cũng không biết quanh quẩn ở cổng Diêm Vương Điện bao nhiêu lần, mới đổi được một thân bản lĩnh như bây giờ.
Bên này, Tô Mạch và Hạ Hầu Ngạn giao thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận