Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 97: Làm Ăn Buôn Bán 3

Chương 97: Làm Ăn Buôn Bán 3Chương 97: Làm Ăn Buôn Bán 3
Hắn ta vừa mê mang lại vừa kinh ngạc nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Ta là đại phu được Cảnh công tử mời tới, ta đang điều trị cho công tử, có thể sẽ hơi đau, công tử cố gắng chịu đựng một chút."
Đối phương gật đầu, ngoan ngoãn không hề nhúc nhích.
Đại phu thích nhất là bệnh nhân nghe lời.
"Công tử yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng thôi."
Sau đó, nàng thông đầu kim tiêm...
Cơ thể này không có trí nhớ cơ bắp kiếp trước, ngón tay mập mạp dựa theo lực đạo trong đầu đâm kim xuống, quyết đoán đâm quá tay.
Tô Tiểu Tiểu hậm hực nhìn hắn ta: "Cái đó, ta có thể phải đâm lại một lần nữa."
Đối phương tuy yếu ớt nhưng mà vẫn ôn nhu cười cười, ý bảo với Tô Tiểu Tiểu rằng mình không sao.
Mãi cho đến lần đâm thứ ba, Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng tiêm được. ...
Cảnh Dịch luôn giữ yên lặng canh giữ ở ngoài hành lang.
Trường Bình bị lệnh cưỡng chế không được tới gần, đứng phía xa ở trong sân, vừa nhìn Cảnh Dịch một cách u oán, vừa lo lắng nhìn vào cửa phòng đang đóng chặt kia.
Cảnh công tử cũng thật là, công tử là người có thân phận như thế nào mà lại để cho một nàng tiểu thôn điều trị cho công tử?
Đợi đến khi chữa trị mà còn tệ hại hơn thì để xem khi Cảnh công tử hồi kinh rồi sẽ ăn nói như thế nào!
Trạng thái tinh thân của bệnh nhân không tốt, truyền dịch không được bao lâu thì lại ngủ thiếp đi.
Trong quá trình chữa trị Tô Tiểu Tiểu đi ra ngoài hai lân, chủ yếu để xem Tô Nhị Cẩu có bị cảm lạnh hay không.
Cảnh Dịch bảo hạ nhân bưng chậu than vào phòng.
Lần cuối cùng Tô Tiểu Tiểu đi ra ngoài là một canh giờ sau.
Thẩm Xuyên đã tan học trở về, hắn ta liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu ở hành lang.
"Ơ, Tô cô nương, cô nương tới rồi!" Hắn ta cười chào hỏi.
Nhìn thấy thiếu niên ở bên cạnh, hắn ta thu lại nụ cười, chắp tay nói: "Cảnh công tử."
Cảnh Dịch thản nhiên gật đầu.
Thẩm Xuyên nhìn Tô Tiểu Tiểu, lại nhìn Cảnh Dịch, rõ ràng có chuyện muốn nói riêng với Tô Tiểu Tiểu.
Cảnh Dịch mặt không biểu cảm đi vào phòng của biểu ca.
Khuôn mặt của Thẩm Xuyên lần nữa tràn đầy ý cười, lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng: "Tô cô nương, ngày hôm qua sau khi mọi người ăn thử bánh mà cô nương làm xong đều nói rất ngon! Tổng cộng có hai mươi ba người đặt trước, số lượng đặt bao nhiêu thì đã viết cụ thể ở trong danh sách rồi! Đáng lẽ ra là có nhiều hơn nhưng ta sợ cô nương làm không xuể."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Công tử vất vả rồi."
Thẩm Xuyên suy nghĩ rất thấu đáo, nếu như số lượng quá nhiều thì dựa vào số nhân công của nàng trước mắt thì làm không xuể nổi.
Thẩm Xuyên nói: "Ta cũng được lợi mà! Từ giờ không cần phải đi đường xa để đến Cẩm Ký xếp hàng nữa rồi. Nói đi cũng phải nói lại, cô nương chỉ bán bánh lão bà thôi sao? Còn có món điểm tâm nào khác không?"
"Có chứ." Tô Tiểu Tiểu nói.
Thẩm Xuyên võ võ chiếc quạt giấy trong tay: "Thật tốt quá, bánh lão bà ăn ngon thì đúng là ngon, nhưng nếu như cứ ăn mãi thì ta cũng lo bọn họ sẽ chán."
Là tự chính công tử muốn ăn chứ gì!
Tô Tiểu Tiểu phát hiện tên thiếu công tử của thư viện này chính là một tên tham ăn.
"Đúng rồi, bệnh nhân ở bên kia, có một loại thuốc không cần uống nữa, số còn lại công tử tiếp tục giúp đỡ cho bệnh nhân uống tiếp."
Sau khi dặn dò Thẩm Xuyên xong, Tô Tiểu Tiểu gọi Tô Nhị Cẩu đang ngủ rớt nước miếng ròng ròng dậy, đi thẳng ra khỏi thư viện.
Ai ngờ được ở trước cửa thư viện lại có thể gặp được một người quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận