Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2841: Sự Bảo Vệ Ấm Áp 3

Chương 2841: Sự Bảo Vệ Ấm Áp 3Chương 2841: Sự Bảo Vệ Ấm Áp 3
Người ta là học trò dâng lễ vật để bái sư, còn nàng ấy là đưa lễ vật để nhận đồ đệ.
Tô Tiểu Tiểu: “Oa, cái dù này dùng thật tốt!”
Lưu trưởng lão nằm dưới hố, đột nhiên phun ra một búng máu tới, ông ta đang định đứng dậy đã bị mười mấy thanh kiếm của thị vệ phủ thành chủ đồng loạt nhắm ngay ông ta.
Ông ta đã bị bắt.
Hạ Hầu Khanh nói với Tạ Cẩn Niên: “Áp tải ông ta về đại lao.”
Tạ Cẩn Niên đồng ý: "Dạ, nghĩa phụ."
Đột nhiên Hạ Hầu Khanh nhìn phía Vệ Tư.
Vừa rồi nhi tử của ông ta lâm vào nguy hiểm, người làm phụ thân như ông ta không thể cứu kịp, nhưng Đoan Mộc Kỳ này đã trước một bước cứu được nhi tử của ông ta.
Động tác buông nhi tử của ông ta ra cũng nhẹ nhàng như là sợ làm vỡ bảo vật quý giá nhất trên đời này.
Trong lòng ông ta có chút hụt hãng.
Hơn nữa, chiêu thức ông ấy dùng để đối phó với Lưu trưởng lão hoàn toàn không giống với lúc giao đấu với ông ta trước đây.
Nội lực tăng lên không chỉ một bậc.
Người này...
"Phụ thân."
Lăng Vân đã đi tới, chặn lại tâm mắt ông ta nhìn phía Vệ Tư.
Hạ Hầu Khanh sửng sốt.
Lăng Vân nói: "Ta không thể gọi người là phụ thân sao?"
Hạ Hầu Khanh vội nói: "Có thể có thể có thể! Ta rất vuil"
Lăng Vân nhàn nhạt nói: "Nếu không vội trở về thì ở lại ăn bữa cơm đi."
Đây là lần đầu tiên Lăng Vân chủ động giữ mình lại dùng cơm, chút ganh tị của Hạ Hầu Khanh đối với Đoan Mộc Kỳ lập tức bị hòa tan.
Là ông ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Trên đời làm gì có nhi tử nào lại thân cận với kế phụ hơn thân phụ đâu chứ?
Huống chi hắn ta cũng không phải là cốt nhục của Vân Sương, Đoan Mộc Kỳ chỉ là kê phụ trên danh nghĩa mà thôi, quan hệ lại xa một tâng.
"Ta nghe Cẩn Nhi nói, kế hoạch hôm nay đều là chủ ý của ngươi?"
Lăng Vân đáp qua loa: "Ừ... Chẳng qua là ta chỉ nêu ra chút ý kiến, chủ yếu là năng lực lĩnh ngộ của hắn cao."
Kế hoạch gì?
Lăng Vân dùng ánh mắt u oán trừng mắt nhìn Tạ Cẩn Niên.
Tô Tiểu Tiểu vui sướng khi người gặp họal
Ha, cảm nhận được sự đau khổ khi mỗi lần ngươi lâm trận phát huy, không đề cập tới trước với ta chưal
"Làm sao con lại nghĩ đến chuyện này?"
Hạ Hầu Khanh rất có hứng thú, vừa cùng Lăng Vân đến Thanh Vân Cung vừa vui mừng hỏi thăm.
Lăng Vân hắng giọng nói: "Thì... Cứ nghĩ như vậy thôi, ngoài cuộc tỉnh táo... Người có ăn cơm hay không? Người gặp mặt ta cũng chỉ để nói những cái này sao? Ta không thích nói chuyện của phủ thành chủ!"
Hạ Hầu Khanh: "Được được được, không đề cập tới không đề cập tới!"...
"Muốn gọi nương và Đoan Mộc thúc thúc của con đến cùng không?”
"Gọi bọn họ làm cái gì? Có phải người không muốn đơn độc ăn cơm cùng ta hay không?”
"Muốn! Muốn!"
Âm thanh và bóng dáng của hai người dần dần đi xa.
Vẻ mặt Vệ Tư phức tạp.
Cung chủ nhìn Lăng Vân, khóe môi giật giật, gân đây bà ấy cũng học được mỉm cười một chút, nhưng vẫn không quá tự nhiên.
"Đã nhìn ra chưa? Hắn vì ngươi nên mới cố tình dẫn thành chủ đi. Ta chưa từng thấy hắn để ý ai như vật, ta tin, thâm tâm hắn đã thật sự xem ngươi như phụ thân hắn. Ngươi giống như dãy núi bảo vệ hắn, hắn cũng hy vọng có thể giống như dòng suối nhỏ bảo vệ ngươi."
Hạ Hầu Khanh ăn cơm với Lăng Vân ở cung Thanh Vân, hai cha con uống mấy chén, chủ yếu là Hạ Hầu Khanh uống.
Dựa vào chuyện Long Tinh là gần như đã có thể kết luận Hạ Hầu Nghi phản bội ông ta, điều này còn tàn khốc hơn là bị nghĩa tử phản bội. Trong lòng Hạ Hầu Khanh khổ sở, cũng may vẫn tìm được chút an ủi từ đứa con trai này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận