Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 662: Nhi Tu Cua Ai 1

Chuong 662: Nhi Tu Cua Ai 1Chuong 662: Nhi Tu Cua Ai 1
"Phụ hoàng —" Công chúa Huệ An nhìn thấy Cảnh Tuyên Đế thương mình nhất, đáy lòng quay cuồng oan ức vô tận.
Hốc mắt nàng ta đỏ lên, nhào vào trong lòng Cảnh Tuyên Đế, yếu ớt nói: "Tất cả bọn họ đều bắt nạt con..."
Công chúa khác cũng không dám không quy củ như thế ở trước mặt Cảnh Tuyên Đế, nhưng cũng đúng là tính của Huệ An, mới càng khiến cho Cảnh Tuyên Đế cảm thấy mình ở trước mặt nàng là một phụ thân đầu tiên, lúc sau mới là vua của một nước.
Cảnh Tuyên Đế nhìn nữ nhi trong lòng, hỏi: “Ai bắt nat Huệ An của trãm?”
Công chúa Huệ An không chút khách khí cáo trạng: "Quách Linh Tê! Tam ca! Cảnh Dịch!"
Huyệt thái dương của Nhàn phi nhảy dựng.
Nghịch nữ!
Sao đến thân ca và biểu ca của ngươi cũng mang lên?
"Sao bọn họ bắt nạt con?" Cảnh Tuyên Đế buồn cười hỏi.
Huệ An công chúa nước mắt lưng tròng nói: 'Quách Linh Tê cưỡi ngựa đuổi con, hại ngựa của con phát cuồng, tam ca và Cảnh Dịch tới, không cứu con, chạy tới cứu một người ngoài... Kết quả con bị ngã..."
Nhàn phi tức đến ngây ngốc.
Câu chuyện này thì ra còn có nửa đoạn sau sao?
Mới vừa rồi ngươi làm gì không nói hết?
Nói xong lúc này lão nương đã nhốt ngươi lại! Còn để ngươi ở trước mặt phụ hoàng ngươi bôi đen thân ca của ngươi sao?
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Ngã nghiêm trọng sao? Để trãẫm nhìn một cái."
"Nghiêm trọng! Đau muốn chết!" Công chúa Huệ An lấy tay che lại cái trán ra, càng nghĩ càng oan ức: "Con chán ghét tam cal Chán ghét hắn! Phụ hoàng người cũng không cần thích hắn! Hắn người này chính là dối tral Vì thanh danh tốt, chính thân muội muội của mình cũng không màng!"
Nhàn phi muốn hộc máu —
Không phải Vệ gial
Không phải Lãnh gial
Chướng ngại vật lớn nhất trên đường đoạt đích của nhi tử bà ta, là nha đầu chết tiệt kial
Cảnh Tuyên Đế dở khóc dở cười: "Sao tram nhớ rõ, tam ca con thương con nhất?"
Công chúa Huệ An hừ nói: "Hắn thương con, sẽ để Cảnh Dịch đi cứu một người ngoài sao? Vậy thân thủ của hai hộ vệ không tốt, ngã chết con thì sao!"
Cảnh Tuyên Đế xoa bóp mặt nàng ta: "Con nói, tam ca con thiên vị người ngoài nào?"
Công chúa Huệ An thở phì phì nói: "Còn không phải là tiểu thư Tần gia đến từ nông thôn kia? Còn chưa sửa tên, tên tô cái gì đó?"
Phúc công công nhìn Cảnh Tuyên Đế, thấy đối phương như cũng đang nhớ lại tên, nói với công chúa Huệ An: “Tô Đại Nha."
Công chúa Huệ An vội nói: "Đúng! Chính là nàng! Tên này quê muốn chết!"
Cảnh Tuyên Đế lộ ra vẻ như suy tư gì đó, không nhiều lời nữa. ...
Giờ Dậu, chương trình học một ngày kết thúc, nhóm thiên kim lục tục ra Kỳ Lân Điện.
Tô Tiểu Tiểu vui vẻ thoải mái thu thập đồ vật.
Trong phòng học người đi hết, nàng còn đang cất trang sách vở.
Bỗng nhiên, một bóng dáng cao lớn bao phủ lại đây.
"Cảnh Dịch..."
Nàng ngẩng đầu, mới gọi một nửa, a một tiếng: "Tam điện hạ."
Người bình thường sẽ không đi về bên này, nàng nghĩ đến đầu tiên chính là Cảnh Dịch.
Tiêu Trọng Hoa vẫn không vì chính mình bị nhận sai mà tức giận, hắn ôn hòa cười, nói: "Tới kinh thành đã quen chưa?”
"Còn đuọc.' Tô Tiểu Tiểu nói.
Tiêu Trọng Hoa từng lấy danh nghĩa bằng hữu mời mình tới kinh thành, bị mình từ chối, chưa từng tưởng vòng đi vòng lại, mình vẫn là tới.
Tiêu Trọng Hoa ôn hòa nói: "danh ngạch Cung học, là ta thỉnh cầu phụ hoàng cho ngươi."
Tô Tiểu Tiểu: Thì ra là ngươi đâm ở sau lưng tal
Tiêu Trọng Hoa mỉm cười: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải muốn tranh công, cũng không phải tính mượn cơ hội này làm cái gì với ngươi, chỉ là nếu ngươi tới kinh thành, tiếp xúc với người và chuyện của một ít thế gia đại tộc nhiêu hơn, với ngươi không có chỗ hỏng."
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục thu thập.
Tiêu Trọng Hoa nói tiếp: "Về phần chúng ta..."
"Tam điện hạ." Tô Tiểu Tiểu chặn ngang hắn ta: "Không có chúng ta."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận