Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2139: Thoát Hiểm Thành Công 2

Chương 2139: Thoát Hiểm Thành Công 2Chương 2139: Thoát Hiểm Thành Công 2
Lúc này ngoài cửa đá truyền đến tín hiệu.
Tiết đại chủ quay lại nháy mắt với hai người canh cửa.
Hai người mở cánh cửa đá, một thị vệ thì thâm điều gì đó với họ.
Một bóng cao thủ đi tới bẩm báo điều gì đó vào tai Tiết đại chủ. Sắc mặt Tiết đại chủ tối sâm: "Chúng ta đi!"
Rầm, cánh cửa đá đóng lại.
Tô Tiểu Tiểu đợi trong phòng ngủ một lúc, xác định rằng Tiết đại chủ đã thực sự đi và sẽ không quay lại mới bước ra khỏi phòng ngủ.
"Có người tự tiện xông vào hâm mỏ."
Người đàn ông nói.
"Ngài nghe được à?" Tô Tiểu Tiểu thắc mắc.
Người đàn ông nói: "Ta đọc được cử động môi."
Tô Tiểu Tiểu bội phục sát đất.
Cho dù người này không làm đế vương nhưng thực lực thì tương đương đế vương.
Nhưng người đột nhập vào hầm mỏ là ai?
Vệ Đình và những người khác ư?
Đến sớm thế sao?
Sớm hơn dự kiến nhiều nhưng cũng không phải là chuyện xấu, phải tốc chiến tốc thắng, tránh đêm dài lắm mộng.
Tô Tiểu Tiểu ngay lập tức đưa ra quyết định: "Chuyện này không thể chậm trễ nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!"
Tô Tiểu Tiểu tìm bức tranh của Vệ Tư, gấp lại roi nhét vào trong ngực, sau đó đi mở cửa đá.
Người đàn ông nhìn lại phòng ngủ lần cuối với vẻ mặt phức tạp.
Nhưng ông ấy còn chưa kịp phản ứng, Vệ Tư đã không thương tiếc mà kẹp lấy ông ấy.
Người đàn ông mở miệng: 'À, thật ra thì...
Suytl
Nguy Húc kẹp ông ấy lôi nhanh ra ngoài.
Âm thanh giao tranh ác liệt phát ra từ phía bên kia hầm mỏ, tạo cơ hội hoàn hảo cho Tô Tiểu Tiểu và những người khác trốn thoát.
Sau khi ba người ra khỏi hầm mỏ, họ lập tức vội vã xuống núi. Sau khi chạy vòng quanh đường núi suốt nửa đêm, mọi người gần như bị muỗi trên núi chích thành cóc ghẻ, cuối cùng họ đã đến chân núi trước bình minh.
Vệ Tư đặt chiếc ghế tre trên lưng xuống, Tô Tiểu Tiểu bước xuống chiếc ghế tre, bám vào thân cây rồi nôn mửa dữ dội.
Người đàn ông bị lôi suốt chặng đường cũng hoàn toàn ngã gục trên mặt đất.
Ông ấy không đi nổi nữa, cơ thể như bị rút cạn hết sức lực.
Tô Tiểu Tiểu nôn xong, quay sang hỏi ông ấy: "Vừa rồi ngài muốn nói gì vậy?"
Người đàn ông nhổ cọng cỏ trong miệng và trả lời với vẻ mặt tái mét: "Co một con đường tắt xuống núi. Đi bộ mất khoảng nửa giờ."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Ba người họ nghỉ ngơi một lát.
Chủ yếu là vì Tô Tiểu Tiểu và người đàn ông cân phải hồi sức một chút, Vệ Tư thì không sao, ông ấy xổm dưới đất nghịch cỏ.
Không biết đã mất bao lâu, nhưng người đàn ông cuối cùng đã bình ổn lại sau cơn chóng mặt buồn nôn.
Tô Tiểu Tiểu lấy từ trong ngực ra một chiếc mặt nạ dự phòng đưa tới: "Ngài đeo vào đi, sửa búi tóc một chút rồi mặc lại quần áo."
Người đàn ông kinh ngạc liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Tuổi không lớn lắm mà suy nghĩ thấu đáo phết nhỉ."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Đa tạ đã khen ngợi."
Người đàn ông cởi áo choàng ngoài, không chỉ mặc lại từ trong ra ngoài mà còn buộc lại viên áo, thoạt nhìn sẽ không liên tưởng đến lối ăn mặc khi còn ở trong mật thất tăm tối kia.
Tiếp theo, ông ấy không vội đeo mặt nạ mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời.
Sau đó lại nhìn những ngọn núi vô tận dưới bầu trời đêm, từ từ ngồi xổm xuống, chạm vào một đám cỏ dại màu xanh lục khó thấy dưới chân.
Tay ông ấy hơi run, mắt ươn ướt.
Ông ấy nằm quỳ trên mặt đất mà không để ý đến hình tượng, tham lam hít thở mùi đất bùn xen lẫn mùi cỏ xanh.
Vệ Tư nhìn ông ấy với vẻ mặt khó hiểu, chớp chớp mắt, bắt chước ông ấy nằm xuống.
Ông ấy ngửi, Vệ Tư cũng ngửi.
Ông ấy nắm một nắm đất, Vệ Tư cũng nắm một nắm đất.
Người đàn ông: '...'
Bạn cần đăng nhập để bình luận