Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1264: Vào Cung Dự Tiệc 1

Chương 1264: Vào Cung Dự Tiệc 1Chương 1264: Vào Cung Dự Tiệc 1
Tần Thương Lan là võ tướng, Tôn nữ tế nhà người ta đến cửa thì phải chiêu đãi trà ngon nước ngọt nhưng ông ấy thì khác, ông ấy trực tiếp đưa cho Vệ Đình một cây thương.
Là cây thương có dây tua đỏ.
Vệ Đình dũng cảm nhận lấy.
Tần Thương Lan chọn một thanh trường kiếm: "Nào, đánh hai chiêu!"
Vệ Đình nói: "Vậy xin Tổ phụ chỉ giáo."
"Chiêu đầu tiên, Giao Long Nhập Hải."
Trong tay Tần Thương Lan cầm hoa kiếm chém thẳng đến phía Vệ Đình mạnh mẽ như rồng.
Vệ Đình cũng vung ngọn giáo dài trong tay chặn lại đường kiếm.
Đây là lần đầu tiên hắn và Tần Thương Lan nghiêm túc giao đấu với nhau, lần trước ở trong hẻm Lê Hoa hai người chỉ thử một chiêu, nhưng lần đó rõ ràng là Tân Thương Lan không nghiêm túc ra tay.
Nhưng lần này thật sự Tân Thương Lan có ý định chỉ giáo hắn nên xuống tay hơi nặng, chỉ sau mấy chiêu mà hai cánh tay của Vệ Đình đã hơi tê dại rồi.
Tân Thương Lan ra hết chiêu này đến chiêu khác.
"Nam nhân thì lực eo phải tốt!"
"Lực chân phải đủ!"
"Lực cánh tay phải mạnh!"
"Thoải mái linh hoạt!"
Tần Thanh Lan tích lũy nội lực thâm hậu mấy chục năm, ranh giới võ thuật đã đạt đến đỉnh cao từ lâu rồi. Vệ Đình giao đấu với ông ấy có hơi thê thảm nhưng kỳ thực lại mang lại rất nhiều lợi ích.
Tần Thương Lan dừng lại, ông ấy không thể đả thương hắn nếu không quay đầu lại sẽ bị tôn nữ bảo bối giận dỗi.
Ông ấy dùng mũi kiếm nhặt ngọn giáo dây tua đỏ của Vệ Đình lên ném nó lên trên kệ, nhân tiện ông ấy cũng cấm thanh trường kiếm vào bao kiếm ở trên kệ.
"Năm đó ở Đại Chu này ngọn giáo của tổ phụ con là ngọn giáo hiếm tìm có đối thủ nhất, tiểu tử con vẫn phải luyện nhiều hơn."
"Dạ, Tiểu Thất xin ghi nhớ."
Từ tận đáy lòng Vệ Đình rất bái phục võ công của Tần Thương Lan, thái độ của ông ấy rất tự nhiên nhưng lại không ngạo mạn.
Tần Thương Lan xua tay: "Sáng sớm mai luyện lại đi." 'Sáng... sáng mai?"
Vệ Đình giật mình.
Tần Thương Lan nói: "A, quên mất con đã quan phục nguyên chức rồi. Vậy sau buổi thượng triều thì con quay lại đây, ta đợi con, dù sao thì ta cũng đã từ quan nên rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Vệ Đình: Đây không phải là vấn đề người có nhàn rỗi hay không?
Tần Thương Lan: Ôi, ta đã để tôn nữ của ta làm bao cát trong nhà người vậy thì ngươi hãy đến đây làm bao cát cho ta đi! Các tẩu tẩu của ngươi đánh tôn nữ của ta mấy lần thì ta sẽ đánh ngươi gấp đôi!
Vệ Đình: Đột nhiên con hơi nhớ đến khi con làm nữ tế ở nhà người...
Sau khi hai người tỉ thí xong thì Tô Tiểu Tiểu cũng đã làm xong một chén canh hạt sen và mang ra.
Ngay lập tức Tần Thương Lan lộ ra ánh sáng hiền từ: "Tiểu Thất không tồi, võ công có tiến bộ.'
Vệ Đình nở nụ cười giả tạo: "Tổ phụ chỉ bảo rất hay."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hai người nói gì thế?"
Tần Thương Lan mỉm cười: "Không có gì, hai chúng ta tỉ thí chút thôi. Thơm quá, là canh hạt sen à?”
"Dạ.
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Nhị Cau và Đại Hổ đã mang sang bên kia rồi, còn chén này là của hai người."
Nàng múc đầy hai chén rồi đưa cho Tần Thương Lan và Vệ Đình mỗi người một chén.
Lợi dụng thời gian lúc Tần Thương Lan uống canh hạt sen, Tô Tiểu Tiểu nói về bức họa và chuyện của Quách thừa tướng.
"Trưởng đại công chúa? Ta nghe nói bà ấy đã xuất gia rồi."
Tần Thương Lan nhăn mặt thật sâu: "Năm đó Hoa Âm có qua lại với bà ấy khá lâu, về sau... mối quan hệ giữa Hoa Âm và Thái Hậu rạn nứt, bà ấy lại kẹt giữa hai người rồi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan sau đó cũng ít qua lại hơn. Vài năm sau ngày đại hôn của bà ấy thì bà ấy cũng cùng phò mã chuyển đến sống ở Thanh Châu. Mỗi lần Hoa Âm hồi hương tế tổ thì cũng ở trong phủ đệ của bà ấy một thời gian... Về sau phò mã lâm bệnh nặng thì bà ấy và pho mã hồi kinh chữa bệnh, hai năm sau thì phò mã từ giã cõi trần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận