Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1999: Nhan Cha 3

Chuong 1999: Nhan Cha 3Chuong 1999: Nhan Cha 3
Trình Tang bình tĩnh đi về, mở cửa phòng Vệ Đình và Vệ Tư.
Đây là phòng của cha.
Nhưng cha đâu rồi?
Cha đi đâu rồi?
Vì sao bà tìm không thấy?
Bà bắt đầu lục lọi các ngăn tủ.
Vệ Tư đang ngồi trong thùng tắm ở nhĩ phòng.
Trình Tang vừa tìm vừa rơi nước mắt: "Cha... cha..."
Động tác tắm rửa của Vệ Tư dừng lại, vẻ mặt ngơ ngác hoang mang nhìn trời, tiếp tục kỳ cọ: "Này.
Trình Tang sửng sốt: "Cha?"
Vệ Tư: "Này!"
Trình Tang: Cha.
Vệ Tư: này!"
“Nương! Nương!"
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu giật giật, vội vàng bước vào: "Nương, nương, đừng gọi nữa!"
Loạn hết cả lên rồi.
Đây đâu phải cha của bà, là cha của tal
Cha chồng!
Tô Tiểu Tiểu đưa Trình Tang ra ngoài.
Trình Tang rất buồn.
Bởi vì lúc Tô Tiểu Tiểu bước vào, bà chợt nhớ ra, cha nương bà không còn nữa.
"Cha nương... cha nương không còn nữa rồi..."
Bà chợt cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
"Vi Vi... Vi Vi cũng không ở đây..."
Thấy bà sắp mất khống chế, Tô Tiểu Tiểu vội vàng chộp lấy một tiểu đoàn tử đang ngủ, nhét vào lòng Trình Tang.
Là Tiểu Hổ.
Bộ dáng khi ngủ của Tiểu Hổ đều nhếch cằm lên, thần khí không nhỏ chút nào.
Trình Tang ôm chặt tiểu gia hỏa, vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Hổ, ngân nga một điệu dân ca Nam Cương.
Tô Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may mang theo tụi nhỏ.
Tình trạng bệnh của Trình Tang đã được khống chế, bà đang dần dần khá hơn.
Tối nay đột nhiên phát bệnh, chắc có liên quan đến những chuyện đã từng trải qua ở khu mỏ này.
Còn nhớ ban ngày Trình Tang tự nói tối, sợ."
Có lẽ bà đã trải qua chuyện gì đó không mấy tốt đẹp ở đây, khi quay lại nơi này thì bị kích thích, vô thức trở nên căng thẳng.
Nhất định phải điều tra rõ ràng Trình Tang đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ đây mới chính là nguyên nhân khiến bà phát điên.
Ngoài ra, Tô Tiểu Tiểu còn có cảm giác mạch khoáng của Trình gia không phải là một mạch khoáng thông thường.
Nàng không có chứng cứ, chỉ là trực giác thôi.
Luôn cảm thấy có bí mật nào đó đang ẩn giấu ở đây.
Vệ Tư đã tắm rửa xong.
Ông muốn đi thăm bọn trẻ.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, bên ngoài đã truyền đến tiếng vó ngựa đồn dập.
Ngay sau đó, hơn chục gã cường tráng xuống ngựa ở bên ngoài sơn trang, hành động mạnh mẽ xông vào.
Khoáng chủ, người đứng đầu khu mỏ, họ Lư.
Khoáng chủ không phải chỉ chủ nhân, mà chỉ là quản sự của khu mỏ.
Khu mỏ có tổng cộng tám vị chủ sự, ba vị đại chủ sự.
Người chủ sự họ Lư này mới nhậm chức vài năm gần đây, nghe nói được cân nhắc là nhờ phúc của con gái hắn ta.
Con gái hắn ta là trưởng sự bên cạnh Thánh Nữ, Thánh Nữ gạt bỏ những người tuổi tác như thế này, nên đề cử ông ta làm chủ sự, còn nâng đỡ ông ta lấy được con gái của đại chủ sự.
Trong số tám chủ sự bây giờ, hắn ta là người có mặt mũi nhất.
Lúc hắn ở trong khu mỏ đã hống hách quen rồi, đến sơn trang đương nhiên cũng không thu liễm.
Hắn ta vừa vào sân đã ném cây roi trong tay cho người gác cổng: "Di cho ngựa của lão tử ăn đi! Lại làm thêm vài món ăn, lấy mấy vò rượu tới."
Thái độ này, những người không biết còn cho rằng hắn ta là chủ của cái sơn trang này. Tiểu tư đi cũng không được, không đi cũng không xong.
Hắn ta cau có: "Còn đang làm gì thế? Muốn lão tử chết đói à?"
Nếu là trước kia, tiểu tư tuyệt không dám phản kháng, nhưng hôm nay gia chủ tới, ngay cả Trình Tang cũng tới.
Trong nhà bếp đang làm đồ ăn cho bọn họ.
Chẳng lẽ không làm đồ ăn cho gia chut, lại đi làm cho Lư chủ sự à?
Lư chủ sự không để ý đến hắn ta, cất bước đi về phòng khách.
Tô Tiểu Tiểu và Mi Cơ từ trong phòng đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận