Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 132: Một Chỗ 2

Chương 132: Một Chỗ 2Chương 132: Một Chỗ 2
Vệ Đình cẩn thận hưởng thụ sau đó nói: "Nhân vừa vặn tốt, vỏ hơi cứng."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ: "Lửa quá lớn... Ngươi thả ít củi lửa thôi."
Kế tiếp, nàng lại làm bánh lòng đỏ trứng chà bông, nhân mứt táo chà bông, nhân đậu đỏ và đậu xanh chà bông.
Vệ Đình ăn căng muốn chất.
Nữ nhân này làm chưa xong? Đến tột cùng phải làm tới khi nào?
"Cái nào ăn ngon nhất?" Mặt Tô Tiểu Tiểu đầy bột mì như con mèo mun hỏi hắn.
Nói thực ra hình tượng của Vệ Đình không tố hơn nàng chỗ nào, mặt bị khói bếp huân đến đen xì, chỉ là chính hắn không biết mà thôi.
"Không khác lắm." Hắn nói.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Ngươi cảm thấy, Nhị Cẩu sẽ thích nhất cái nào?"
Vệ Đình kinh ngạc: "Ngươi làm cho nhị cẩu?"
Mân mê hơn nửa buổi tối, lại là vì Tô Nhị Cẩu?
Có lẽ là đêm khuya tĩnh lặng, phòng tuyến trong lòng người ở trong không gian chật hẹp hơi hạ thấp, Tô Tiểu Tiểu nói chuyện bán phối phương này với Vệ Đình.
"Mẹ ta... Nương ta, ở lúc ta còn rất nhỏ, đưa lễ vật thuộc về ta cho khách thương của bà. Bà vì làm buôn bán, đã lấy đồ vật của ta đi lấy lòng đối phương, lúc ấy ta rất khổ sở."
Vệ Đình nói: "Phối phương là của ngươi, ngươi lấy đồ vật của mình đi bán."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cũng thế."
Nàng không biết bán phối phương khiến Tô Nhị Cẩu đả kích lớn như vậy, theo nàng, mấy phối phương mà thôi, trong đầu nàng có rất nhiều, bán cũ còn có thể có mới.
Đại khái năm đó, ý tưởng của mẹ nàng cũng giống nàng hôm nay— Cũng chỉ là một lễ vật nhỏ, cùng lắm thì ngày sau kiếm tiền lại mua cho nàng một cái, thậm chí có thể mua càng tốt hơn.
"Ngươi làm nhiều điểm tâm như vậy, chính là vì dỗ Nhị Cẩu vui vẻ?"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu, ngồi xuống ở ghế nhỏ bên cạnh hắn, lẩm bẩm nói: "... Thật sự sẽ khổ sở rất lâu."
Ánh lửa lòng bếp chiếu vào đáy mắt phiền muộn của nàng, khiến nàng nhìn qua hơi cô độc.
Vệ Đình quay đầu nhìn nàng.
Giờ khắc này, bỗng nhiên cảm thấy nàng là một tiểu đáng thương.
Ừ... Tiểu đáng thương béo mũm mĩm. Tô Tiểu Tiểu tiếp tục làm, nàng phải làm ra một loại khẩu vị độc nhất vô nhị, Vệ Đình liều mình bồi quân tử.
Hai người thay phiên ăn thử, căng đến chết khiếp.
Sau nửa đêm, cuối cùng nàng lăn lộn xong, ngồi ở bên người Vệ Đình nghỉ ngơi.
Cơ thể béo buồn ngủ nói đến là đến, nàng nghiêng đầu, dựa vào đầu vai Vệ Đình ngủ.
Vệ Đình nhíu mày, nâng ngón tay thon dài như ngọc lên, chọc đầu nàng.
Đầu nàng nhoáng lên, lại nhích lại gần.
Vệ Đình lại chọc, nàng lại dựa.
Lặp lại như thế vài lần, đầu nàng không dịch ra, bả vai hắn bị đập đau.
Vệ Đình hít dài một hơi, lạnh lùng nói: "Này, Tô Đại Nha, tỉnh tỉnh."
Tô Tiểu Tiểu ngủ đến không muốn dậy.
“Tô Đại Nha.”
“Trời đã sáng, làm buôn bán."
Bất luận Vệ Đình gọi nàng như thế nào, đáp lại Vệ Đình đều chỉ có hô hấp đều đều của nàng.
Nhưng xem như chờ tới bây giờ.
Vẻ mặt Vệ Đình lạnh nhạt nhìn Tô Tiểu Tiểu dựa vào đầu vai mình, giơ tay cởi túi tiền bên hông nàng xuống.
Hắn vẫn chưa tìm được khối lệnh bài kia ở túi tiền.
"Kỳ quái, để chỗ nào rồi?"
Hắn lại tìm tay áo của nàng, cũng không có.
Chẳng lẽ là cất vào trong ngực?
Ánh mắt Vệ Đình liếc về phía ngực hơi phập phồng của nàng, nhíu mày dời tầm mắt đi, trong đầu hiện lên kinh nghiệm từng bị khó chịu, rốt cuộc không nhịn được.
Nhưng tìm lệnh bài quan trọng hơn.
Hắn âm thầm cắn răng, đưa tay vào áo bông của nàng.
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn Vệ Đình, lại nhìn về phía tay chui vào nội y của mình kia: "Ngươi sờ ta?"
Lông mi Vệ Đình run lên, nhìn bộ dáng nàng rõ ràng chưa tỉnh ngủ, trấn định nói: "Không có, ngươi chỉ là đang nằm mơ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận