Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 368: Vả Mặt 3

Chương 368: Vả Mặt 3Chương 368: Vả Mặt 3
Kỳ thực nàng ấy đã muốn nói mấy lời này từ lâu rôi, nhưng vì nàng ấy vẫn còn giữ lại một chút cảm tình cuối cùng đối với Lão Tô gia, nhưng ngay tối qua, chút tình cảm sau cuối đó cũng đã bị người nhà nàng ấy chính tay chặt đứt!
"Ta và Trịnh Nguyên Bác đã hòa ly rồi!"
Bà con thôn dân nhất loạt kinh ngạc đến mức cằm rơi đầy đất.
Hòa hòa hòa, hòa ly rồi?
Tô Ngọc Nương? Tô Ngọc Nương của Lão Tô gia?!
Còn về nguyên nhân hòa ly, Tô Ngọc Nương trực tiếp bỏ qua, cái này không quan trọng.
"Trước khi hòa ly, vì để ép buộc ta quay về Trịnh gia mà Lão Tô gia đã cướp đi hài tử của ta, định đưa nó tới Trịnh gia. Ta đã phải lấy cái chết ra để đe dọa, chính nhờ có Đại Nha kịp thời đuổi tới đã cứu được ta và hài tử của ta, sau đó thu lưu bọn ta. Đây mới chính là chân tướng cho việc ta vào ở trong Tiểu Tô gial"
Tô Xán nghiến răng nghiến lợi găn lên: "Tô Ngọc Nương, con đang ăn nói bậy bạ vô căn cứ cái gì thế hả? Có phải là Tô Đại Nha ép con không?”
Nhưng Tô Ngọc Nương căn bản không thèm để ý tới người cha chỉ giỏi mạnh miệng này của mình: "Sau đó, ta và Trịnh Nguyên Bác hòa ly, vào ngày hôm qua, Lão Tô gia sau khi biết được chuyện ta hòa ly thì đã sai tiểu đệ đến lừa ta về nhà..."
Tô lão gia tử trầm giọng quát: "Im miệng!"
Tô Ngọc Nương căm phẫn nói tiếp: "Sao ta phải im miệng? Các ngươi đã dám làm ra chuyện như vậy thì lẽ nào lại không cho phép ta nói ra hay sao? Chính vì ta hòa ly, làm mất mặt các ngươi, thế nên gia gia người đã bảo đại ca đến đánh ngất ta, âm thâm đưa ta tới am ni cô cách đây ngoài trăm dặm để cạo đầu xuất gia thành ni cô! Rồi tiếp đó thì vu oan giá họa cho Tiểu Tô gia! Khiến Tiểu Tô gia phải gánh chịu nỗi oan uổng này!"
"Trong mắt các ngươi, sự sống chết của đứa cháu gái ruột này không hề quan trọng, mà thứ quan trọng là mặt mũi, là thể diện của Lão Tô gia! Vì thể diện, chuyện gì các ngươi cũng đều dám làm!"
"Đủ rồi!" Tô lão gia tử nện thẳng một nắm đấm vào bờ tường, gân xanh trên trán không ngừng nổi lên, đủ thấy rằng lão ta đã tức giận đến trình độ nào rồi.
Lão ta không kiềm được sự phẫn nộ mà gan giọng quát tháo: "Tô Ngọc Nương! Lão Tô gia sinh ra ngươi, nuôi lớn ngươi, ơn sinh thành dưỡng dục lớn lao như vậy, ấy vậy mà ngươi lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, vốn phải để ngươi cạo đầu xuất gia làm ni cô! Ta có làm gì sai hả?"
Tô Tiểu Tiểu bật cười một tiếng đầy giễu cợt: "Cao đầu thì cứ quang minh chính đại mà cạo chứ! Trên trấn có thiếu am ni cô không? Tại sao phải đưa người tới tận cái am cách đây ngoài trăm dặm làm gì? Đây là định để cho Ngọc Nương vĩnh viễn biến mất, cũng là để cho Tiểu Tô gia bọn ta vĩnh viễn phải gánh chịu nỗi oan ức khó lòng rửa sạch này. Lão Tô này, lòng dạ ông đúng là đủ đen tối đấy."
Tô Nhị Lang lạnh lùng nói: "Bọn ta chẳng làm gì sai cả! Có sai cũng là ngươi sai! Nếu không phải vì ngươi không kể ngày đêm liên tục xúi giục kích động Ngọc Nương thì nhị tỷ ta làm sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế được? Các ngươi không phải là nên chịu chút trừng phạt hay sao?"
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh đáp: "Cái mà ngươi gọi là trừng phạt chính là chỉ chuyện vu oan, giá họa, chịu tiếng oan thay cho Lão Tô gia các ngươi ư?"
Tô Nhị Lang siết chặt nắm đấm một chút, nói: "Chuyện vu oan giá họa là chủ ý của ta và cha ta, gia gia không biết!"
Tô Xán lập tức sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận