Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1798: Ha Gian 2

Chuong 1798: Ha Gian 2Chuong 1798: Ha Gian 2
Bà ấy vừa nói xong, cảm giác áp bách ap vào trước mặt tất cả nha hoàn vú già trong sân, giống như biến thành một thứ gì đó đè ép sống lưng của bọn họ.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Nha hoàn và ma ma bên người Trình Liên ngược lại là muốn cứng rắn một chút, nhưng mà một đối với ánh mắt tràn ngập sát khí kia, hai chân mềm nhũn, nặng ne quỳ xuống mặt đất.
Tô Tiểu Tiểu đứng lên, đến bên cạnh Trình Tang.
Trình Tang trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của nàng như đang bảo nàng đừng sợ, tất cả mọi chuyện đều có bà ấy làm chủ cho nàng.
Trình Tang buông tay của Tô Tiểu Tiểu ra, từng bước từng bước đi đến trước mặt Trình Liên.
Tim của Trình Liên lệch một nhịp, bà ta miễn cưỡng tươi cười nói: "Tỷ tỷ, bệnh của tỷ đã khỏi rồi sao?"
"Nếu còn không khỏi, e là sẽ có người cưỡi đè đầu cưỡi cổ ta mất."
"Đại phu nhân... Đại tiểu thư!" Ma ma cuống quít sửa miệng.
Xưng hô của Trình Tang, thành thật mà nói là có chút xấu hổ.
Nếu ở trước mặt Trình Liên mà lại gọi Trình Tang là đại phu nhân, thì có vẻ Trình Liên đang làm thiếp, vì thế ở trước mặt Trình Liên, bà ta vẫn luôn gọi Trình Tang là đại tiểu thư.
Mà ở trước mặt Tạ Vân Hạc, để thể hiện địa vị gia chủ của Tạ Vân Hạc, bà ta thường sẽ gọi Trình Tang là đại phu nhân.
Đến trước mặt Trình Tang, vì không để cho Trình Tang nghe ra Tạ Vân Hạc cưới người khác, lại chỉ có thể gọi bà ấy là phu nhân.
Lúc Trình Tang điên điên khùng khùng, gọi bà ấy là phu nhân, bà ấy cũng không ý kiến gì.
Nhưng vừa lúc nãy, Tạ Vân Hạc gọi bà ấy là phu nhân thì bị bà ấy từ chối.
Ánh mắt của ma ma lóe lên một tia sáng, bà ta ngửa đầu nhìn Trình Tang, lời lẽ chính nghĩa lên án: "Đại tiểu thư! người tỉnh lại là tốt rồi! Người có biết không, suýt nữa là người bị người ta lừa rồi! Nha đầu kia..."
Trình Tang nhẹ nhàng nói: "Vả miệng."
Ma ma ngẩn ra.
Mi Cơ thả khoai lang đỏ trong tay xuống, nhanh nhẹn bước tới, tát cho ma ma kia một cái bay ra ngoài.
"Ai da...
Tiếng kêu thảm thiết của ma ma kia vang lên, bà ta thống khổ ngã xuống ngoài sân.
Cơ thể của nha hoàn cạnh Trình Liên run lên, bắt đầu run bần bật. Trình Tang thờ ơ liếc nhìn nàng ta: "Còn người này nữa, cũng đánh ra ngoài cho ta."
Mi Cơ nhoẻn miệng cười: "Vâng, gia chủ!"
Nha hoàn sợ tới mức bắt lấy tà váy của Trình Liên: "Phu nhân cứu ta! Phu nhân cứu ta...
Mi Cơ bắt lấy cổ áo của nàng ta, không cần tốn nhiều sức đã nhấc nàng ta lên, tát một tát khiến nàng ta bay ra ngoài!
Phía sau truyên đến tiếng kêu đau đớn của tâm phúc, Trình Liên siết chặt khăn, nhắm mắt lại.
Hạ nhân trong sân cũng không dám thở mạnh.
Hai hạ nhân kia là tâm phúc của Trình Liên.
Đại tiểu thư đánh không phải các nàng ấy, mà là mặt Trình Liên.
Trình Tang khí thế mạnh mẽ liếc nhìn Trình Liên: "Còn ăn va không đi, sao hả? Cũng muốn bị đánh bay ra ngoài sao?"
Trình Liên há miệng thở dốc, đáy mắt hiện lên một tia uất ức: "Tỷ tỷ..."
Trình Tang chán ghét nói: "Nói đừng gọi ta tỷ tỷ, ta không thích nghe. Còn nữa, đừng bày dáng vẻ làm bộ làm tích kia trước mặt của ta, ta cảm thấy rất ghê tởm!"
Đám hạ nhân cúi đầu càng thấp.
Trình Liên bị Trình Tang ran dạy trước mặt mọi người, dường như lại trở ve thời thơ ấu trước đây, bà ta cũng bị Trình Tang trách cứ như vậy.
Nhưng dù sao đã qua hơn ba mươi năm, bà ta đã quen làm phu nhân cao cao tại thượng, làm sao có thể chịu được sự nhục nhã này?
Bà ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận