Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 252: Ghen Tuông 1

Chương 252: Ghen Tuông 1Chương 252: Ghen Tuông 1
Người quản lý thu chỉ thâm nghĩ, đây là việc đã được giao phó từ nhiêu năm trước. Đầu bếp sẽ ghi nhớ và sẽ thực hiện khi thời gian đến, hắn ta không cần phải lo lắng!
Nhưng ai ngờ rằng người chưởng quầy mới đến của mình lại xúc phạm đến hai tỷ đệ giao hàng ngay ngày đầu tiên hắn ta nhậm chức?
Trong những năm Tôn chưởng quây ở đây, dù cho phương pháp hoạt động của ông ta không được sáng sủa cho lắm. Nhưng việc vận hành kinh doanh rất chặt chẽ và ổn định. Trên dưới Cẩm Ký đều được quản lý một cách có trật tự.
Xảy ra chuyện rắc rối này hoàn toàn là lỗi của Hà chưởng quầy.
Hà chưởng quầy đau đầu hỏi: "Còn lại bao nhiêu lòng đỏ trứng muối?"
Người quản lý thu chỉ nhẫn nại nói: "Không còn cái nào hết."
Hà chưởng quầy lạnh lùng nói: "Không phải vừa mới giao hàng sao?"
Người quản lý thu chỉ bất lực nói: "Giao tới một trăm cái, đã làm xong lâu! Đầu bếp ăn thử hai cái, phần còn lại đã bán hết từ hôm qua rồi. Hôm nay vẫn có khách hỏi, sao lại hết bánh trứng muối rồi?"
Hà chưởng quầy tức giận đến mức đấm mạnh một cái xuống bàn...
Tô Tiểu Tiểu không hề biết rằng biện pháp trừng phạt mà nàng cho là vô dụng lại vô tình nhắm vào cổ họng của Cẩm Ký.
Nàng đang kiểm tra lại những thứ bên trong chiếc sọt của mình.
Nàng võ nhẹ vào trán: "Mấy quả táo đỏ và nấm tuyết mang về từ chỗ của Phù Đại Nương ngày hôm qua, ta quên mất phải đem qua cho Tô Ngọc Nương rồi."
Bal Nhị Cẩu! Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổi Ta ra ngoài một chút nhé!"
Bên trong gian nhà chính, chỉ còn lại Vệ Đình là người duy nhất không được kêu tên, vẻ mặt hắn có hơi khó ở.
Nhà Tô lão gia hôm nay đặc biệt sôi nổi, người Trịnh gia từ thôn Tiên Y đến thăm. Trong đó có tướng công của Tô Ngọc Nương là Trịnh Nguyên Bác và đại cô tử của nàng ấy, Trịnh Lan Tú.
Tô Ngọc Nương sinh con ở nương gia vào dịp Tết, trong thôn cũng có một số tin đồn, nhưng vì các hương thân nghĩ đến những ân tình ngày xưa Lão Tô gia đối với họ, nên cũng không bàn tán quá mức. Bề ngoài thì vậy nhưng không biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
Cửa nhà Lão Tô mở ra, Tô Tiểu Tiểu tự nhiên đi vào.
Gian nhà chính vắng vẻ, chung quanh không có một bóng người, nhưng trong phòng của Tô Ngọc Nương vẫn liên tục vang lên tiếng nói chuyện.
"... Ngọc Nương, hài tử của ngươi đã ra đời, năm mới cũng đã qua, ngươi cũng nên về nhà rồi đó." Tô Tiểu Tiểu hơi có ấn tượng với giọng nói này, có vẻ như là đại cô tử của Tô Ngọc Nương, Trịnh Lan Tú.
"Ngươi đã xa nhà được một thời gian rồi, chắc hẳn Hưng Ca Nhi nhớ ngươi lắm đấy. Có phải không, Hưng Ca Nhi?"
"À, vâng, vâng! Ngọc Nương, nàng mau cùng ta quay về đi!"
"Muốn ta cùng ngươi trở vê cũng được. Trước hết, ngươi hãy đuổi tiện nhân kia ra ngoài trước di
Tiện nhân?
Tô Tiểu Tiểu dường như đã nghe thấy được điều gì đó bất thường.
Nàng tiếp tục vểnh tai nghe ngóng.
Bí mật đã tới tai, không nghe thì đúng là đáng tiếc mài
Trịnh Lan Tú chân thành nói: "Ngọc Nương à, ngươi hãy nghe một lời thật lòng này của ta. Trong lòng Hưng Ca Nhi không có ai khác, lúc đầu để ả ta ở lại chỉ là vì lòng thương hại. Ai có thể ngờ rằng ả ta lại có tình cảm với Hưng Ca Nhỉ... Hưng Ca Nhỉ cũng nhất thời hồ đồ, sau đó đã vô cùng hối hận. Đệ ấy muốn đuổi ả ta đi nhưng ai ngờ ả lại có thai... Hai trưởng lão trong nhà không đồng ý nên mới tạm thời giữ ả ta ở lại "
"Nhưng ngươi đừng lo lắng, Hưng Ca Nhi rất chân thành với ngươi. Ngươi là thê tử đã được đệ ấy cưới hỏi đàng hoàng. Không ai có thể thay thế ngươi được đâu! Tương lai khi đứa trẻ được sinh ra, ngươi sẽ có danh phận chính thức và sẽ ngay lập tức đuổi nàng ta đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận