Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2938: Cuộc Chiến Cuối Cùng 42

Chương 2938: Cuộc Chiến Cuối Cùng 42Chương 2938: Cuộc Chiến Cuối Cùng 42
Hạ Hầu Nghi cũng không có thừa thắng xông lên, mà là giật lại bọc vải, lập tức lấy ra viên long tinh thứ hai nhét vào trong đói
Khi ông ta nhét viên long tinh thứ ba vào, Vệ Đình đứng lên mặt đất và mặt không biểu cảm nối lại cánh tay phải bị trật khớp của mình.
Ngay lập tức, Vệ Đình nhảy lên và đấm một quyền vào ông tai
Hạ Hầu Nghi không ngờ tiểu tử này chịu đòn một chiêu của mình mà còn có đạo lực như thế, suýt nữa là mình không thể tránh được!
Hạ Hầu Nghi lăn một vòng trên mặt đất, thân hình cố gắng đứng vững.
Tóc ông ta dính đầy đá vụn, khóe miệng có vết máu đã được lau.
Ông ta nhìn Vệ Đình tiếp tục tấn công ông ta lần nữa.
Đây là một cơ thể thiếu niên sao?
Khí phách như thế, tinh thân mạnh mẽ như thế, tràn đầy lòng dũng cảm và sức mạnh vô tận như thế...
Hạ Hầu Nghi khuôn mặt nhăn nhó và đôi mắt tham lam nhìn Vệ Đình, rồi đấm Vệ Đình một quyền ngã xuống đất, tạo ra một khe rãnh dài.
Thân hình Vệ Đình chấn động, phun ra một ngụm máu.
Xương sườn bị gãy ba cây.
Hạ Hầu Nghi vội vàng đem viên long tinh thứ ba nhét vào.
Nhưng Vệ Đình rõ ràng bị thương nặng và nôn ra máu, lại kiên quyết không bỏ cuộc lại lân nữa đứng dậy.
Tiểu tử này cho dù không sợ chết... chẳng lẽ cũng không sợ đau sao?
Hạ Hầu Nghi thực sự không muốn vận dụng võ công nữa, bởi vì ông ta cảm thấy rõ ràng cánh tay phải của mình bắt đầu tê liệt và bệnh tình của ông ta sắp chuyển biến tệ...
Tuy nhiên, Vệ Đình cứ không buông tha ông ta.
Bị đánh ngã hết lần này đến lần khác, rồi lại đứng dậy.
Ông ta nhớ đến Vệ Đại Lang bị ông ta ném vào Vạn Xà Quật, rồi nhớ Vệ Nhị Lang bị ông ta đưa đến đảo người chết, rồi cũng nhớ Vệ Lục Lang bị ông ta dùng độc hủy hoại dung mạo và giọng nói.
Bọn họ... toàn bộ đều chết, tất cả họ đều từ điện Diêm Vương bò trở về.
Vệ gia... dòng chính của Võ đế... Không!
Ông ta không chấp nhận số phận của mình!
Ông ta cũng là hậu duệ của Võ đết
Hạ Hầu Nghi nhìn về thanh trường kiếm trong bụi cỏ.
Ông ta tay không bắt lấy, thanh kiếm bay vào tay ông ta.
Lúc Vệ Đình cuối cùng nhìn thấy ông ta ném qua đây, ông ta một kiếm đâm xuyên thủng Vệ Đình!
Vệ Đình bàng hoàng đứng tại chỗ, khóe miệng mình chảy ra dòng máu đặc sệt.
"Kết thúc rồi... Ấu tử của Vệ gia"
Nói xong, ông ta đem trường kiếm đã cắm vào cơ thể đẩy về phía trước.
Vệ Đình thẳng người ngã xuống vũng máu.
Hạ Hầu Nghi nhìn Vệ Đình ngã xuống trên vũng máu, phần mông ngồi xuống đất.
Cái giá cho việc giết chết tiểu tử này là quá cao...
Đôi chân của ông ta dân dần mất đi cảm giác.
Hạ Hầu Nghi lật người lại, dựa vào sức lực của cánh tay trái, trên mặt đất bò về phía trước một cách khó khăn.
Mười bước, chín bước, tám bước, bảy bước, sáu bước...
Ông ta cũng mất cảm giác ở thắt lưng và bụng.
Bốn bước, ba bước...
Không xong rồi!
Cánh tay trái cũng dân dần bị tê.
Không thể chịu thua...
Ông ta phải thắng!
Cuối cùng, trước khi toàn thân cứng ngắt, ông ta đã lấy được viên long tinh cuối cùng.
Ông ta nghiến răng dùng hết sức lực còn lại để nhét viên long tinh rồng vào!
Bùm bằng!
Viên bàn đang quay!
Đáy mắt Hạ Hầu Nghi hiện lên một tia sáng rực rỡ, như thể nhìn thấy hy vọng mình lấy lại được tất cải
Đột nhiên, một chiếc hộp gấm nhỏ từ giữa viên bàn nhô lên. Hạ Hầu Nghi giật mình.
Một giây sau, nắp hộp tự động mở ra, một mảnh giấy đứng thẳng trong hộp.
Trên đó chữ viết rồng bay phượng múa lớn một cách tùy tiện: "Ngươi, bị, lừa, rồi, ha, ha, hai"
Hạ Hầu Nghi: "... !!"
Không!
Đây không phải là sự thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận