Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 826: Than YTieu Tieu 3

Chuong 826: Than YTieu Tieu 3Chuong 826: Than YTieu Tieu 3
Tô Tiểu Tiểu dừng lại một chút, bất động thanh sắc nói: "Mặt khác, nguyên nhân có liên quan đến tấm bệnh của Thái hậu, nếu như tiện thì cũng hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết."
Công chúa Tĩnh Ninh không nghi ngờ gì, bất đắc dĩ nói: "Thêm vài ngày nữa sẽ là ngày giỗ của Nam Dương Vương, mỗi năm trước sau tháng tư Thái hậu đều sẽ phát bệnh, năm nay nghiêm trọng nhất. Thực ra chỉ cần chịu đựng qua được hết tháng tư, bà ấy sẽ khỏe hơn một chút."
Cả nhà Nam Dương Vương bị diệt môn vào tháng tư, lúc tin tức truyên ve Kinh Thành, tiếng khóc trong Vĩnh Thọ Cung vang lên suốt cả đêm.
Thái hậu cả năm không gặp Cảnh Tuyên Đế, năm sau lần đầu tiên mẹ con gặp lại nhau, Thái hậu liền tàn nhẫn tát Cảnh Tuyên Đế một bạt tai.
Cảnh Tuyên Đế vốn là muốn đem tội ác mưu phản của Nam Dương Vương chiêu cáo thiên hạ, Thái hậu liên lấy cái chết ra uy hiếp.
"Ngươi đã hại chết đại ca ngươi rồi, ngươi còn chê không đủ sao, còn muốn để lại tiếng xấu nghìn đời, để nó bị hậu thế phỉ nhổ! Chi bằng người cũng giết cả ai gia đi!"
Chuyện Nam Dương Vương tạo phản cứ như vậy bị giấu đi.
Thiên hạ lớn như vậy, người biết chuyện nhiều, dân chúng không biết chuyện thì nhiều hơn.
Thoạt đầu còn có người nghe ngóng khắp nơi, theo thời gian trôi qua, dần dần không ai đi quan tâm đến chân tướng của cả nhà Nam Dương Vương.
Chỉ có Thái hậu vĩnh viễn ghi nhớ nỗi đau mất con mất cháu vào trong lòng.
Tô Tiểu Tiểu như có điều suy nghĩ lẩm bẩm nói: "Nam Dương Vương phủ..."
Nam Dương Vương phủ là còn sót lại một tiểu Quận chúa còn sống.
Thái hậu biết được chuyện này chưa?-
Các thái y từng người thu dọn đồ đạc ra khỏi cung, Hồ Cửu Sinh cũng tram mặt ngồi lên xe ngựa hồi phủ.
"Đợi đã." Đi được một nửa đường, ông ta gọi phu xe lại: Đến Nhân Tâm Đường."
Phu xe hỏi: "Lão gia, Nhân Tâm Đường nào?”
Nhân Tâm Đường của bọn họ mở hẳn vài cái ở Kinh Thành.
"Đường Trạng Nguyên." Hồ Cửu Sinh nói.
Hai khắc đồng hồ sau, xe ngựa dừng ở trước cửa ra vào của Nhân Tâm Đường phu xe cầm ghế nhỏ đi tới, Hồ Cửu Sinh mặt không biến sắc mà bước xuống xe ngựa.
Hồ Bích Vân đang đối chiếu dược liệu trong nhà kho, nghe nói phụ thân qua đây, nàng ta vội vàng gác lại công việc trong tay, đi lên phòng thu chỉ ở tầng hai. "Muộn như vậy, sao đại ca lại đến rồi?"
Hồ nhị gia nhường cái ghế của mình ra, kính cẩn rót một bình trà cho Hồ Cửu Sinh.
Ban đêm uống trà khó ngủ, Hồ Cửu Sinh không uống.
"Cha." Hồ Bích Vân cất bước đi vào.
Hồ Cửu Sinh ừ một tiếng.
Ngô chưởng quỹ nhìn ba người, cười một cái: "Ta xuống tâng dưới phụ đây."
Trong phòng chỉ còn người của Hồ gia, Hồ Bích Vân mở lời: "Cha, người qua đây lấy dược liệu sao? Có phải bệnh của Thái hậu cần dùng đến dược liệu gì quý hiếm không?"
Hồ Cửu Sinh cau mày không lên tiếng.
Hồ Bích Vân và Hồ nhị gia dần dần ý thức được có cái gì không đúng.
Hồ nhị gia hỏi: "Đại ca, xảy ra chuyện gì rồi?"
Hồ Cửu Sinh không trả lời lời ông ta, mà hỏi rằng: "Bên cạnh có một y nữ họ Tô? Người của Hộ quốc công phủ?"
Hồ Bích Vân cau mày nói: "Cha sao lại đột nhiên hỏi đến nàng ta rồi?"
Hồ Cửu Sinh nhìn vê phía con gái: "Con quen?"
"Đồng môn học cung." Hồ Bích Vân hờ hững nói.
Bây giờ nàng ta cực kỳ chán ghét Tô Tiểu Tiểu, căn bản không muốn nhắc tới nàng.
Hồ Cửu Sinh hỏi: "Vậy con biết chuyện nàng ta biết y thuật không?”
Đâu chỉ biết? Bản thân mình còn từng bị nàng trêu chọc?
Cái này thì Hồ Bích Vân không có nhắc đến, nhắc đến chỉ thấy mất mặt.
Hồ Bích Vân nói: "Bên cạnh Đệ Nhất Đường chính là do Tấn gia mở cho nàng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận