Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1365: Ba Quái Vật Nhỏ 2

Chương 1365: Ba Quái Vật Nhỏ 2Chương 1365: Ba Quái Vật Nhỏ 2
Ba đứa nhóc không có ý thức nào của con tin, to gan, năng lượng nhiều đến nỗi chó nhà bên cạnh bị họ làm ồn ào đến tự kỷ.
Nam Dương Vương ngồi trên ghế, ánh sáng mờ ảo bao trùm gần hết thân hình ông ta, khiến cho ông ta toát ra một khí thế lạnh lùng và nham hiểm.
"Mọi việc ở kinh đô vẫn ổn chứ?" Nam Dương Vương hỏi.
Từ Khánh bẩm báo: "Gần đây Tiêu Độc Nghiệp không được sủng ái, Tiêu Trọng Hoa tiền đồ vô lượng. Tuy Cảnh Tuyên Đế không sủng ái người con trai này, nhưng vì hắn ta lập được công lao nên phải ban thưởng. Tiêu Thuấn Dương từ rừng đào trở về khá im lặng, bây giờ người Cảnh Tuyên Đế vừa ý nhất có lẽ là hắn ta."
Tục ngữ có câu, cây to đón gió lớn, thỉnh thoảng im lặng cũng không phải là chuyện gì xấu.
Nam Dương Vương không có ý kiến gì, chỉ vào ba đứa nhóc ở bên ngoài: "Bọn nhóc kia là sao thế?"
Từ Khánh thành thật nói: "Vệ Đình bị thương ở Thanh Châu, được Tô Thừa đón về, đón thêm ba đứa con trai của hắn về."
Hai nhà Tần, Tô tuyên bố với mọi người là ba đứa trẻ được Tô Thừa nhận nuôi từ bên ngoài, nhưng Từ Khánh đã gặp Tô lão gia tử và Tô Đại Lang nên biết được, ba đứa trẻ kia đúng thật là con trai của Vệ Đình.
Có phải là con ruột hay không thì không biết, dù sao người trong thôn đều cho rằng bọn họ là con ruột của hắn
Nam Dương Vương: "Ngươi chưa từng gặp qua bọn chúng à?”
Hỏi lại, đôi khi có nghĩa là chất vấn.
Từ Khánh nói: "Thuộc hạ từng gặp.'
Nam Dương Vương bình tĩnh nói: "Dáng dap bọn họ không làm ngươi nghi ngờ gì sao?"
Từ Khánh thành thật trả lời: "Họ trông khá giống Quận chúa Mẫn. Có lẽ họ là... Cốt nhục của Quận chúa Mẫn và Vệ Đình."
Nam Dương Vương không phái người giám sát Vệ gia, chuyện này cũng không cần thiết bởi vì Võ An Quân sẽ chủ động báo cho ông ta biết mọi chuyện của Vệ gia.
Mạc Quy Viễn đã từng cho người theo dõi, nhưng Mạc Quy Viễn không biết thân phận của Tiêu Mẫn nên đương nhiên sẽ không để ý đến đứa bé câm trong viện Vệ lão thái quân.
Chuyện giữa Vệ Lưu Lang và Tiêu Mẫn chỉ có Vệ lão thái quân biết, bà ấy cũng không thông báo cho Võ An Quân ở biên giới xa xôi.
Nam Dương Vương hỏi: "Nếu đã là cốt nhục của Tiêu Mẫn, tại sao trong tình báo lại không nhắc đến?" Từ Khánh dừng lại và nói: "Thuộc hạ cho rằng, cái này không quan trọng, trừ khi người định dùng họ làm con tin để uy hiếp Vệ gia, nhưng thuộc hạ nghĩ người coi thường việc này."
Giọng Nam Dương Vương không lớn, nhưng lại có cảm giác ớn lạnh: "Đừng tùy ý suy đoán ý nghĩ của ta, cũng không được tự ý thay ta quyết định bất cứ chuyện gì, nhiệm vụ của ngươi là thu thập tình báo, nó có quan trọng hay không không phải do ngươi quyết định."
Từ Khánh cúi đầu: "Thuộc hạ biết sai."
“Tự đi nhận phạt đi.'
"Vâng."
Mười lăm phút sau, Từ Khánh từ trong căn phòng bí mật dưới lòng đất đi ra, cả người đầy máu.
Cổ sư đặt trước cửa một bộ quần áo sạch sẽ cho hắn ta: "Ta nghĩ ngươi nên thay quần áo rồi hãng quay về."
Từ Khánh duỗi tay bị rách da của mình ra, cầm lấy quân áo.
Cổ sư mỉm cười: "Mấy năm không gặp, ngươi vẫn không thích nói chuyện như cũ."
Từ Khánh lãnh đạm nói: "Hình như giữa chúng ta không có tình bạn gì cả."
Cổ sư chậm rãi cười nói: "Dù sao chúng ta cùng làm việc cho một người, ba đứa trẻ đó có quan hệ gì với chủ nhân vậy?"
Tuy rằng hơi muộn, nhưng cuối cùng ông ta cũng nhận ra, nét mặt của ba đứa trẻ hơi giống với chủ nhân của bọn họ.
Từ Khánh nói: "Đây không phải việc của ngươi."
"Ngươi không nói ta tự đi hỏi." Cổ sư đi tới thư phòng của Nam Dương Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận