Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1375: Đại Lão Ra Tay 2

Chương 1375: Đại Lão Ra Tay 2Chương 1375: Đại Lão Ra Tay 2
Trong đêm, có một bóng đen với võ nghệ cao cường bay đến, chém một kiếm lên lưng của CỔ SƯ.
Cổ sư hét một tiếng thảm thiết rồi gục ở trên mặt đất, đau đớn như da thịt ở phía sau lưng đang nứt ra, đầu gối và khuỷu tay cũng có một cảm giác nóng rát.
Ông ta nhìn về phía cách đó không xa, hai cao thủ mà ông ta mang đi cùng cũng đã tự giết chết lẫn nhau.
Hiện tại là lúc săn ông ta.
Cho nên tiếng đàn vừa ngừng, thủ hạ của người kia đã có thể xuất hiện.
Cổ sư nhịn xuống cơn đau đớn mà bò dậy, nam tử phía sau giơ trường kiếm lên, nhắm đến cổ của ông ta, không chút lưu tình nào mà chém xuống.
"Kengl"
Một ám khí bay đến đánh trúng trường kiếm của nam tử.
Sau đó một bóng đen hiện lên, còn nhanh đến mức dường như chỉ còn dư ảnh đã nắm lấy cổ sư đang trọng thương nặng bay lên.
Nam tử còn muốn tấn công.
Lăng Vân lạnh nhạt nói: "Trở về."
Nam tử phải trở lại xe ngựa.
"Chủ... Chủ nhân... Cổ sư nhìn Nam Dương Vương, nói xong mấy chữ này, hai mắt đã nhắm lại, hôn mê bất tỉnh. .
Lăng Vân vén màn xe ra, không hề né tráng tâm mắt đang nhìn chằm chằm ở phía đối diện của Nam Dương Vương.
Xe ngựa của Nam Dương Vương chạy đến đây, nó dừng lại bên cạnh xe ngựa của ba đứa nhỏ.
Nam Dương Vương thu tâm mắt ở trên mặt của Lăng Vân về, ném cổ sư lên trên xe ngựa của mình.
Nam Dương Vương liếc mắt nhìn xe ngựa của ba đứa nhỏ, bên này đầu ngón tay Lăng Vân móc vào dây đàn.
Nam Dương Vương cuối cùng cũng từ bỏ ba đứa nhỏ mà xoay người ngồi trên xe ngựa của mình.
Thế nhưng vào lúc này, Tiểu Hổ cởi bỏ dây an toàn, đích thân bò xuống xe ngựa.
Cậu bé mờ mịt nhìn xung quanh, dường như là đang tìm ai.
Cậu bé đi qua chỗ của Nam Dương Vương. Lăng Vân: Đồ đệ ngu ngốc! Vi sư ở chỗ này!
Tiểu Hổ vươn cánh tay nhỏ về phía Nam Dương Vương, cậu bé muốn bò lên trên người hắn.
Khuôn mặt Nam Dương Vương không chút biểu cảm liếc mắt nhìn Lăng Vân một cái, ông ta bế tiểu tử đã tự động nhào vào trong ngực ông ta lên xe ngựa.
Nhưng ông ta vừa mới ngồi xuống đã cảm giác đùi và bụng cùng nóng lên -
Tiểu Hổ đã tặng cho ông ta một mảnh non sông tươi đẹp còn tỏa khí nóng.
Tiểu Hổ vừa nghĩ đến muốn đi tiểu, nếu không cũng sẽ không nói mê sảng.
Đi tiểu xong, Tiểu Hổ cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, sau khi ngủ say còn cảm thấy rất kiêu ngạo mà nâng cằm nhỏ lên!
Khuôn mặt Nam Dương Vương đen như than.
Xe ngựa rời đi.
Một tiểu đậu đinh bị vứt bỏ ngay tại chỗ, còn ngơ ngác không hiểu gì.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm gì ở đây?
Lăng Vân vội vàng xuống xe ngựa, hắn ta đi qua bế Tiểu Hổ lên.
Hắn ta sờ đến cái quần ẩm ướt của Tiểu Hổ, chỉ một giây vẻ mặt đã nứt ra. ...
Tô Tiểu Tiểu cùng Quỷ Phố đến Phi Vân lâu để tìm cổ sư, nhưng từ xa xa đã nhìn thấy có rất nhiêu quan sai.
Nàng gọi một người bán hàng rong đi ngang qua rất vội vàng hỏi: "Vị đại ca này, xin cho hỏi bên kia đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Người bán hàng rong thở dài: "Trong tửu quán có người gây ồn ào, kinh động đến quan sai, mấy cửa hàng kia đều bị niêm phong hết rồi? Các người muốn qua đó ăn cơm hay nghỉ trọ sao? Đừng đi, không cho vào đâu!"
"Quan sai đã đến bao lâu rồi?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Hơn nửa canh giờ rồi!" Người bán rong nói.
"Xem ra cổ sư không đến Phi Vân lâu." Tô Tiểu Tiểu nói.
Cổ sư vừa rời khỏi nơi đó không bao lâu, thế mà khi bọn họ đi đến nơi này thì Phi Vân lâu cũng đã không còn vào được.
"Thất thiếu nãi nãi! Thất thiếu nãi nãi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận