Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 760: Phu The Da Thoai 1

Chuong 760: Phu The Da Thoai 1Chuong 760: Phu The Da Thoai 1
Đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay của hắn.
Đợi cho nàng ngồi xuống, hắn buông mành, ngồi ở vị trí bên người nàng.
Phù Tô đánh xe ngựa về phía y quán.
"Cho phép ngươi tới trị thương cho Cảnh Dịch." Vệ Đình nghiêm mặt nói.
Tô Tiểu Tiểu a một tiếng, nhướng mày nhìn hắn: "Đột nhiên lòng tốt như vậy? Không sợ ta trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài sao?"
Vệ Đình không chút để ý nói: "A, tiểu tử lông cũng chưa mọc dài!"
Tô Tiểu Tiểu híp mắt: "Ngươi là nghe thấy những lời hắn vừa mới nói với ta đi?"
Vệ Đình nhàn nhạt nói: “Ta không có đam mê nghe lén."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đúng, ngươi không nghe trộm, ngươi là quang minh chính đại nghe, ai bảo nhĩ lực của ngươi tốt chứ, đúng không?”
Vẻ mặt Vệ Đình nghiêm túc không nói lời nào.
Tô Tiểu Tiểu buồn cười mà nhìn hắn.
Vệ Đình quyết đoán xoay câu chuyện: "Chuyện Trấn Bắc Hầu trúng độc không liên quan với Vệ gia, là có một bên khác."
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "A, hai nhà thâm cừu đại hận, Vệ gia các ngươi là sao nhịn được không hạ thủ?"
Vệ Đình tự nhiên không thể nói vốn dĩ muốn xuống tay nhưng không thành.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Vệ gia chúng ta quang minh lỗi lạc, tự nhiên khinh thường làm ra loại chuyện này.'
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt: "A."
Vệ Đình mắt lạnh nhìn nàng: "Ngươi có vẻ mặt gì vậy?"
"Không có gì!" Tô Tiểu Tiểu nhoẻn miệng cười: "Đúng rồi, ngươi vừa mới nói, tối hôm qua tính giữ lại mấy người sống, đại hoàng tử suất lĩnh cấm quân chạy tới, còn giết mấy người sống kia."
Trở lại chuyện chính, vẻ mặt của Vệ Đình cũng nghiêm túc: "Không sai."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vậy xem ra, chẳng phải đại hoàng tử có hiềm nghi rất lớn sao?"
Vệ Đình gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Ret cuộc hắn ta là muốn giết ai? Là ngươi và tam hoàng tử, hay là một trong hai các ngươi?”
Vệ Đình dừng một chút, nói ra phỏng đoán của mình: "Tốt nhất là cùng giết chết cả hai, thật sự chỉ có thể giết một, vậy giết Tiêu Trọng Hoa, lại giá họa cho Vệ gia." Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ nói: "Giết Tiêu Trọng Hoa, giá họa cho Vệ gia... Đã có thể thay mình thoát tội, lại có thể diệt trừ một chướng ngại vật trên đường đoạt đích, quan trọng nhất chính là, đưa cho hoàng đế một lý do thu thập Vệ gia."
Tô Tiểu Tiểu vuốt ve hai cằm chính mình: "Đại hoàng tử này, tính nhẩm lão phụ thân của hắn ta thật sự chuẩn sao."
Vệ gia công cao cái chủ, Cảnh Tuyên Đế sớm muốn thu hồi binh quyền của Vệ gia, nhưng nhi lang cả nhà Vệ gia, gân như chết trận biên quan, công huân như thế, nhật nguyệt chứng giám, Cảnh Tuyên Đế muốn động Vệ gia, thế tất gặp phải nghi ngờ và phỉ nhổ của bá tánh khắp thiên hạ.
Thậm chí trên sách sử đều có thể lưu lại một bút vô cùng không sáng rọi.
Cảnh Tuyên Đế muốn vang danh thanh sử, vậy không thể không chỗ nào cố ky.
Có cái gì càng có thể bôi đen Vệ gia hơn chuyện ám sát hoàng tử?
Vệ Đình nói: "Con có một người sống, là một cung tiễn thủ trong rừng, tạm thời để hắn ta chạy thoát."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Cũng là người của đại hoàng tử?"
Vệ Đình hơi nhíu mày: "Không tốt lắm."
Tô Tiểu Tiểu nghi hoặc: "Không tốt lắm là có ý tứ gì?"
Vệ Đình nói tin tức từ chỗ Vệ lão thái quân: "Trên người người kia rơi xuống lệnh bài, thuộc vê một môn phái giang hồ sớm đã biến mất. Năm đó là tổ phụ ta tự mình mang binh diệt trừ."
Tô Tiểu Tiểu a một tiếng: "Triều đình cũng hỏi đến chuyện trên giang hồ sao?"
Vệ Đình nói: "Bình thường không hỏi, nhưng, môn phái giang hồ kia không có mắt, lại bắt cóc khâm sai triều đình phái đi cứu tế, còn cướp đi bạc cứu tế."
"A, đó chính là bọn họ tự mình tìm đường chết." Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, nói: "Nếu đại hoàng tử là cấu kết với bọn họ, chẳng phải là phạm vào kiêng kị của hoàng đế sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận