Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1139: Am Sát Giáo Chủ 1

Chương 1139: Am Sát Giáo Chủ 1Chương 1139: Am Sát Giáo Chủ 1
Vào sáng sớm hôm sau Cảnh Tuyên Đế thức dậy, sau khi tỉnh dậy không lâu Kinh Triệu Quân đã ở ngoài cung cầu kiến, nói rằng Bạch Liên Giáo đã gửi thư tới.
Cảnh Tuyên Đế phớt lờ lời khuyên của thái y và cho người đưa Kinh Triệu Quân tiến vào.
"Là một tiểu nhị trong quán rượu đưa đến nha môn, nói rằng có khách nhân đưa cho hắn ta một thỏi bạc, nhờ hắn ta đích thân đưa thư đến phủ Kinh Triệu. Hạ quan lập tức dẫn người đến quán rượu bắt người, nhưng tiếc là sớm đã vườn không nhà trống rồi.".
Kinh Triệu Quân vừa nói vừa đưa lá thư cho Phúc công công.
Phúc công công mở ra, kiểm tra cẩn thận, xác định không có nguy hiểm gì mới đưa lên cho Cảnh Tuyên Đế trên long sàng.
Sau khi đọc thư, Cảnh Tuyên Đế tức giận đến mức gần như mất bình tĩnh một lần nữa.
"Bệ hạ! Đừng tức giận!". Phó công công sợ chết khiếp, thái y đã từng dặn dò, nếu lại ngất đi sẽ có nguy cơ bị đột quy.
Cảnh Tuyên Đế hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ khốn kiếp! Thế nhưng lại dám yêu cầu tram đổi Tĩnh Ninh lấy con trai cả của trẫm!".
Không ai dám thở mạnh một chút nào.
Bạch Liên Giáo thật sự là công phu sư tử ngoạm mới dám đặt ra điều kiện như vậy.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, trong hoàng triều này Tĩnh Ninh công chúa quả thực là người duy nhất có sức nặng có thể quan trọng hơn Tiêu Độc Nghiệp.
Hoàng hậu không có con trai trưởng, Tĩnh Ninh công chúa là con vợ cả duy nhất, đây là điều thứ nhất.
Thứ hai là bát tự cực quý của nàng ấy.
Vậy thì bệ hạ có đồng ý không?
Tất nhiên Cảnh Tuyên Đế sẽ không đồng ý.
Cảnh Tuyên Đế đi đến Ngự thư phòng, triệu tập các quan đại thần để thảo luận các biện pháp đối phó.
Lãnh Tướng quân xin lệnh dẫn quân tiêu diệt Bạch Liên Giáo nhưng vấp phải sự phản đối chung của các quan văn.
Lâm Thái úy nói: "Nếu không phải thật sự cần thiết, chúng ta không thể huy động quân đội trên diện rộng. Không những gây hoảng loạn cho dân chúng còn sẽ lãng phí người và tiền bạc, đồng thời gây tổn hại đến tính mạng của các sĩ quan và binh lính của ba đội quân.".
Lãnh Tướng quân lạnh lùng nói: "Tướng sĩ Đại Chu chúng ta làm sao có thể là loại người tham sống sợ chết!" Lâm Thái úy nghiêm nghị nói: "Nhưng mà tướng sĩ Đại Chu của ta không nên hy sinh vô fchl
Lãnh Tướng quân hừ một tiếng: "Việc cứu hoàng tử sao có thể là hy sinh vô ích? Bản thân ngươi là rùa đen rút đầu (kẻ hèn nhát) cũng đừng kéo theo tướng sĩ của Đại Chul".
Cảnh Tuyên Đế nhìn về Tiêu Thuấn Dương ở phía trước: "Lão Nhị, ngươi thấy thế nào?".
Tiêu Thuấn Dương chấp tay nói: "Nhi thần cũng đồng ý xuất quân."
Phụ thân Cảnh Dịch —— Uy Võ Hầu mở miệng nói: "Bệ hạ, thần cho rằng điêu đó không ổn. Với sức mạnh quân sự mạnh mẽ của triều đình, việc Bạch Liên Giáo có thể bị tiêu diệt là đương nhiên, nhưng sự việc thực sự đã đến mức không thể cứu vãn như vậy? Nghe nói rừng đào rất nguy hiểm, binh lính của chúng ta nhất định sẽ thương vong nặng nề. Lão Hộ quốc Công đã từng nói, lấy hy sinh to lớn đổi lấy thắng lợi thì chính là thất bại.".
"Các tướng sĩ không sợ chết, nhưng cũng không nên chết vô ích. Thân mạnh dạn đề nghị —— đàm phán hòa bình...
Ánh mắt của Cảnh Tuyên Đế dừng trên khuôn mặt của lão Hầu gia: "Ý của Tô ái khánh thì như thế nào?".
Lão Hầu gia nói: "Thân đồng ý đàm phán hòa bình.".
Đề nghị đàm phán hòa bình được chấp nhận, nhưng ai sẽ đến đàm phán hòa bình lại trở thành một vấn đề, Nhị hoàng tử tự đề xuất bản thân nhưng Cảnh Tuyên Đế không đồng ý.
Hắn ta bổ nhiệm Tiêu Trọng Hoa làm sứ giả hòa bình, đi cùng với Trấn Bắc Hầu và Lãnh Tướng quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận