Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1385: Thẳng Thắn, Giải Cổ 4

Chương 1385: Thẳng Thắn, Giải Cổ 4Chương 1385: Thẳng Thắn, Giải Cổ 4
Xe ngựa vừa rời đi được hai bước, nàng ta lại mở miệng: "Phi Vân Lâu... Ta nghe hắn từng nhắc đến Phi Vân Lâu, nếu hai người đang tìm cái gì thì có thể đến nơi đó xem sao."
Tô Tiểu Tiểu đẩy mành ra, hướng về phía nàng ta gật đầu cảm tạ.
Sau khi xe ngựa chạy được một đoạn đường, Tô Tiểu Tiểu nói: "Nàng biết Trương Phong đã chết, nhưng chỉ cần chúng ta không nói thẳng ra thì nàng ta vẫn sẽ xem như Trương Phong vẫn còn sông.
Tô Mạch không nói chuyện.
Tô Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ giả vờ không hiểu của hắn ta, hỏi: "Sao vậy? Huynh cảm thấy không đúng sao?”
Tô Mạch lắc đầu: "Không có, ta chỉ là rất ngạc nhiên."
Tô Tiểu Tiểu nhờ lại nói: 'Dáng vẻ kia của nàng ta, thật ra đã biết rất rõ ràng."
Tô Mạch nghiêm túc nói: Nhưng ta không nhìn nàng ta, ta đang nhìn muội.'
Hắn ta chỉ nhìn muội muội.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Cổng thành đóng cửa, may mà Tô Mạch mang theo lệnh bài của lão Hầu gia, thành công khiến cho thị vệ thủ thành mở cổng thành.
Tô Mạch đưa Tô Tiểu Tiểu trở về Vệ gia: "Ta sẽ đi điều tra Phi Vân lâu ở bên kia."
"Khoan đã, ta nhớ lại một chuyện." Tô Tiểu Tiểu nói: "Phi Vân lâu là điểm căn cứ của Nam Dương Vương, tối qua nếu cổ sư dự tính đem đám Đại Hổ giấu ở Phi Vân Lâu, vậy chẳng lẽ Trương Phong đem thánh chỉ giấu ở ngay mắt Nam Dương vương?"
Tô Mạch nói: "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu đồng ý: "Nói cũng đúng."
Tô Mạch nhẹ giọng nói: "Chờ tin tức của ta."
Tô Tiểu Tiểu ngáp một cái: "Được."
Tô Mạch hỏi: "Sớm vậy mà đã buồn ngủ?"
Tô Tiểu Tiểu héo úa nói: "Di chứng của việc giải cổ, huynh không hiểu đâu."
Tô Mạch nhíu mày: "Vệ Đình lại trúng cổ?"
"Ừm" Tô Tiểu Tiểu buồn bã, cúi đầu uống trà.
Tôi Mạch suy nghĩ, nghiêm mặt nói: "Muội có thể dạy ta, lần sau để ta đến giải cho Vệ Đình."
"Phụt." Tô Tiểu Tiểu hớp một ngụm nước trà cũng phun tới.
Hình ảnh quá đẹp... Nàng không dám tưởng tượng. Tuy nhan sắc của hai người đều cao, dáng người tốt... Không không! Mau dừng ở đây, dừng ở đây!
"Sao vậy?" Tô Mạch ngạc nhiên nhìn về phía muội muội, còn không quên đưa khăn tay sạch đến cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy khăn tay rồi lau miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta cảm thấy... Huynh tốt nhất vẫn không nên học giải cổ."
"Vì sao?"
"Ta sợ hai người sẽ đánh nhau."
Vì ai sẽ trên còn ăn nằm dưới, dù thế nào nhìn thoáng qua hai người đều rất công.
Tô Mạch còn nghĩ nàng ngại bản thân hắn không có đủ tài năng về y thuật: "Ta học những cái này rất nhanh."
Không không không, cái này không thể học, hãy nghe ta, tìm một cô nương không tốt sao? Nam nhân tốt vốn đã khan hiếm, nên các người đừng hiểu chuyện bên trong nữa.
Tô Tiểu Tiểu kiên quyết cắt đứt suy nghĩ của Tô Mạch, nàng vẫy vẫy tay tiễn Tô Mạch đi.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Tiểu Tiểu yên tâm ở trong phủ ngủ bù, Tần Lan Thương mỗi ngày đều kiên trì chỉ đạo cho đám người Lý thị, mỗi lần chỉ dẫn xong, các nàng đều không còn sức để giày vò Tô Tiểu Tiểu nữa.
Đương nhiên, nàng vẫn muốn học khinh công.
"Đúng rồi, bò cao hon chút nữa, nhớ rõ khẩu quyết vừa rồi, không được sợ hãi!"
Tần Thương Lan đứng ở trên cỏ cỗ vũ cháu gái lần đầu thi triển khinh công.
Tô Tiểu Tiểu nắm chặt tay, ta có thể!
Nàng nhắm mắt lại, cơ thể bay lên.
Bộp!
Nàng đã ngã xuống.
Tần Thương Lan, người làm bao cát cho nàng ngã xuống nằm ở trên cỏ xanh: "Không... Không sao... Một lần nữa..."
Bị đập thêm mười bảy, mười tám lần nữa, Tần Thương Lan đã kéo Vệ Lục Lang đến đây.
"Làm gì vậy?" Vệ Lục Lang hỏi.
Vừa dứt lời.
Bụp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận