Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 884: Tau Tau Thô Bạo, Ngang Ngược 2

Chương 884: Tau Tau Thô Bạo, Ngang Ngược 2Chương 884: Tau Tau Thô Bạo, Ngang Ngược 2
Họ chợt nghĩ đến việc Tiểu Lục chiến tử sa trường*, cả hài cốt đều không còn, trong lòng của mọi người cảm thấy đau buồn.
*Tử trận nơi sa trường, chết trong trận chiến.
Họ lại nghĩ đến mẫu tử bốn người họ đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực nơi dân gian... Trong lòng mọi người cảm thấy có đôi phần hơi khó chịu.
Lam thị nói: "Hãy nghĩ đến những điều vui vẻ, hạnh phúc! Hãy nghĩ đến những điều vui vẻ, hạnh phúc!"
"Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tam bá mẫu, Tứ bá mẫu, Ngũ bá mẫu, mọi người làm sao vậy ạ?" Đại Hổ nghiêng đầu nhỏ của mình hỏi.
"Không có gì đâu.' Trử thị cười nói một cách dịu dàng, hiên hậu,'Con là Đại hổ có phải không?”
Đại Hổ ngạc nhiên: "Ủa? Làm sao Đại bá mẫu biết được vậy ạ?"
Trử thị nói: "Bởi vì trông con giống với đại ca nhất."
Đại Hổ ưỡn ngực ra vẻ rất tự hào.
Nghe nói có một vài cậu bé lưu lạc trong dân gian, đã phải chịu nhiều khổ cực, cay đắng, họ cứ tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy vài chú khỉ nhỏ gây gò, ốm yếu đến đáng thương.
Nhưng lại không ngờ được là bản thân mình lại được nhìn thấy ba cái đầu hổ nhỏ khỏe mạnh này, có hơi nghịch ngợm nhưng lại có phần thông minh, đáng yêu, hoạt bát lại hiếu động.
Sau khi ba đứa trẻ chào hỏi các vị bá mẫu xong, chúng lập tức đi tìm Tô Tiểu Tiểu.
Có thể thấy được, bọn nhóc rất thường hay dính lấy Tô Tiểu Tiểu.
Nếu như Tô Tiểu Tiểu đối xử không tốt với bọn trẻ, thì bọn trẻ đã không dính lấy nàng như vậy.
Đại Hổ hỏi một cách nghiêm túc: "Nương, con có thể dẫn Thái nãi nãi, Lý ma ma, còn có cả Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tam bá mẫu, Tứ bá mẫu, Ngũ bá mẫu về thăm nhà của chúng ta có được không ạ?”
Thấy cậu bé nói nguyên một câu dài như vậy, đến mức phải thở hổn hển, Tô Tiểu Tiểu không nhịn được mà cười lớn: "Đương nhiên là được rồi."
Đại Hổ mang theo hai đệ đệ của mình, nhiệt tình mà làm người dẫn đường cho mọi người.
Đây là một ngôi nhà có hai viện, ở Kinh Thành thì không được tính là một ngôi nhà lớn, ưu điểm là cách bài trí mang lại cảm giác rất ấm cúng, gần như ở trong viện được chất đầy đồ của trẻ con.
Chỉ cần liếc mắt thoạt nhìn qua có thể thấy đây là một nhà rất yêu thương con cái. "Buổi tối các con ngủ với ai?" Lý thị hỏi.
"Dạ ngủ với nương ạ." Đại Hổ trả lời.
Nhị Hổ bổ sung thêm: "Thỉnh thoảng chúng con sẽ ngủ với cữu cữu, ngủ cùng với gia gia."
Lam thị hỏi: "Cha của các con đâu?"
"Ông ấy à." Tiểu Hổ nói với vẻ chán ghét: "Ngày nào cũng không có ở nhà, không bít (biết) ở bên ngoài đang làm cái giề (gì)? Có phải ông ấy đã quên mất bản thân menh (mình) còn có co (con) nữa hay không?”
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân lúng túng mà ho khan một tiếng, sau đó bà ấy lại trịnh trọng, nghiêm túc mà nói: "Sau này chúng ta sẽ không giam giữ cha của con ở trong nhà nữa, sẽ để thằng bé trở về nhà."
Ở bên kia, Tô Thừa đã hoàn thành xong buổi huấn luyện ngày hôm nay, đau nhức khắp cả người mà quay trở ve hẻm Lê Hoa.
Hôm nay ông quay trở về nhà sớm hơn bình thường một chút, trời vẫn còn chưa tối.
Ông xoay người, nhảy xuống ngựa, quẳng cái roi ngựa lên trên vai.
"Con gái à! Ta về rồi đây!"
Khi ông vừa nghĩ đến việc được nhìn thấy đứa con gái mũm mĩm của mình, mọi sự mỏi mệt và cơn đau nhức khắp cơ thể ông đều biến mất ngay lập tức, không còn sót lại chút dấu vết nào.
Ông tràn đầy năng lượng mà mở cửa viện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận