Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 338: Giao Dich 2

Chuong 338: Giao Dich 2Chuong 338: Giao Dich 2
Một lát sau, Trịnh Nguyên Bác hớt ha hớt hải mở cửa.
Trịnh Lan Tú chỉ nhìn một cái liền biết hắn ta lại làm chuyện đáng xấu hổ gì ở trong phòng.
A Hương là nữ nhân của hắn ta, theo lý thuyết cũng không tính là quá đáng, nhưng vào ban ngày... A Hương còn đang mang bầu...
Nữ nhân kia, chính là một hồ ly tinh!
"Đại tỷ."
A Hương chỉnh gọn quẩn áo xong, nhút nhát bước đến bên cạnh Trịnh Nguyên Bác, bộ dạng cúi đầu sợ hãi không ngứớt.
Tiếng đại tỷ đó khiến Trịnh Lan Tú vô cùng chán ghét.
Trịnh Lan Tú cũng không thích Tô Ngọc Nương, bởi vì Tô Ngọc Nương cũng có tính tình mạnh mẽ, còn rất thông minh, sẽ lôi kéo lòng người, sẽ làm ăn, kiếm không ít bạc cho gia đình, uy hiếp nghiêm trọng địa vị của nàng ta.
Quả thực Trịnh Lan Tú thích A Hương hơn, A Hương sẽ nghe lời và dỗ dành.
Nhưng hôm nay...
Trịnh Lan Tú nhíu mày.
"Hưng đệ, đệ đi theo ta."
Nàng ta dẫn Trịnh Nguyên Bác đến nhà bếp.
"Đại tỷ, có chuyện gì vậy?" Trịnh Nguyên Bác hỏi.
Trịnh Lan Tú nhìn hắn ta: "Về Ngọc Nương, đệ nghĩ thế nào?"
Ánh mắt Trịnh Nguyên Bác lóe lên: "Hả... Nàng ấy, không phải nàng ấy không muốn quay về sao?"
Trịnh Lan Tú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói rằng: "Cho nên đệ tính để như vậy?"
Trịnh Nguyên Bác lẩm bẩm: "Ngọc Nương sẽ đánh A Hương, A Hương đã nhiều tháng, lỡ như động thai... đại tỷ, A Hương mang thai con trail"
Trịnh Lan Tú tức giận hỏi: "Ai nói với đệ?"
Trịnh Nguyên Bác co rúm một chút, giọng nói nhỏ hơn: "Bụng A Hương nhọn, người lớn tuổi trong thôn đều nói như vậy."
Trịnh Lan Tú nhắm chặt mắt: "Đệ không thích Ngọc Nương sao?"
Trịnh Nguyên Bác nói: "Thích ạ, nhưng ta cũng hơi sợ nàng ấy, nếu Ngọc Nương dịu dàng hơn một chút thì tốt rồi, giống như A Hương vậy."
Trịnh Lan Tú bị chọc tức: “A Hương A Hương, ba câu đệ nói đều không thiếu nàng ta! Ta thấy đệ và A Hương sống rất tốt đó!"
Trịnh Nguyên Bác không vui: "Tỷ, chính A Hương muốn sống cùng ta nha, tỷ bảo Ngọc Nương chấp nhận A Hương đi, A Hương sẽ đối xử với Ngọc Nương như tỷ tỷ ruột thịt, tính tình A Hương tốt như vậy, chắc chắn sẽ không làm Ngọc Nương phiền lòng."
"Ta hỏi đệ, Ngọc Nương và A Hương chỉ có thể giữ một, đệ chọn ai?"
"TY
"Trả lời ta!"
“. Ngọc Nương."
Trịnh Lan Tú thở dài vừa bất lực vừa rối rắm.
"Từ hôm nay trở đi, không cho đệ gặp A Hương, đợi nàng ta sinh con xong liền đưa nàng ta đi, đứa bé sẽ để ta nuôi, còn Ngọc Nương sẽ nhắm mắt làm ngơ. Quên đi, lát nữa để A Hương đi với ta luôn.”
Trịnh Nguyên Bác giật giật mép, muốn nói gì đó, nhưng lại không dám không nghe lời trưởng tỷ.
Hắn ta rầu rĩ nói: "Ta nói một tiếng với A Hương."
Trịnh Lan Tú ngồi cô đơn một mình ở nhà bếp, nước mắt ào ào chảy xuống.
Giữa Phùng Quải Tử và đệ đệ, cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn đệ đệ.
A Hương nói: "Nguyên Bác, đại tỷ nói gì với chàng vậy?”
Trịnh Nguyên Bác cúi đầu không dám nhìn nàng ta: "Lát nữa, nàng sẽ đi về với đại tỷ."
"Vì sao?" A Hương hỏi.
"Đại tỷ... Muốn đưa nàng đi." Trịnh Nguyên Bác nói.
A Hương hoảng sợ: "Tướng công! Chàng không cần A Hương nữa sao? Trong bụng A Hương đang mang cốt nhục của chàng đó?"
Trịnh Nguyên Bác khổ sở nói rằng: "Đại tỷ... Bảo ta chọn giữa nàng và Ngọc Nương, Ngọc Nương là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ta không thể bỏ nàng ấy, cha mẹ sẽ không đồng ý."
A Hương rút khắn ra lau nước mắt: "Đại tỷ là nữ nhi đã xuất giá, dựa vào cái gì mà quản chuyện nhà mẹ?”
Trịnh Nguyên Bác nói: "Nàng đừng nói đại tỷ như vậy, cái nhà này, không thể thiếu đại tỷ. Cũng, cũng không thể thiếu Ngọc Nương."
Ngọc Nương sẽ kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiêu bạc cho nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận