Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2252: Cả Nhà Đoàn Tụ 1

Chương 2252: Cả Nhà Đoàn Tụ 1Chương 2252: Cả Nhà Đoàn Tụ 1
Tiêu Độc Nghiệp bất mãn: "Phụ hoàng, bọn họ không coi nhi thần ra gì, sao người con thiên vị bọn họ như thế nữa?"
Phúc công công yên lặng nhặt chiếc bút lông bị Cảnh Tuyên Đế làm rơi xuống kia, cười nói: "Bệ hạ trạch tâm nhân hậu, khoan dung với người khác, bá tánh ca tụng công đức của Vệ gia, đồng thời nhất định cũng sẽ ngợi khen tấm lòng phước đức của bệ hạ."
Tiêu Độc Nghiệp hừ một tiếng: "Cái gì mà có công từ đầu tới cuối chứ, nhi thần thấy bọn họ là muốn công cao chấn chủ thì có! Phụ hoàng, người nói xem chuyện này có kỳ lạ hay không, không phải là mấy ca ca của Vệ Đình đều đã chết trận hết rồi hay sao? Cũng đã chuyển di thể về kinh luôn rồi, chẳng lẽ đám người Vệ Sâm kia bò từ quan tài ra hay sao?"
Cảnh Tuyên Đế như suy tư gì.
Vệ Tư mang mấy nhi tử trở về, có thể nói là oanh động nửa tòa thành.
Năm năm trước, già trẻ lớn bé Vệ gia liên tiếp chết trận, Vệ Đình lấy thân phận Trạng Nguyên, đến bắc chống Yến.
Lúc hắn hồi kinh, về cùng với hắn là quan tài của đám người Võ An Quân.
Có người còn nhớ rõ năm đó tiếng khóc rên hai bên đường cái, bá tánh khóc than đến nỗi thiên địa đều chấn động.
Lúc này đây, các bá tánh lại khóc không thành tiếng, nhưng không phải là tuyệt vọng đến bi ai, mà là nỗi chua xót xen kẽ niềm kích động.
Vì Đại Chu, Vệ gia đã trả giá quá nhiều, quá nhiều rồi.
"Tam công tử, Tứ công tử và Ngũ công tử đâu?"
Có bá tánh khóc lóc hỏi.
Đúng vậy, Đại công tử, Nhị công tử và Lục công tử đều đã trở lại, ba vị công tử khác cũng có thể trở lại đúng chứ?
"Tứ công tử thích nhất trò đá cầu, có một lần ta gặp công tử ở vùng ngoại ô, tứ công tử còn chơi đá cầu với chúng ta! Không hề kiêu căng ngạo mạn một chút nào!"
"Tam công tử thường xuyên đến cửa hàng bánh bao thịt Chu ký bên cạnh nhà ta, ta bắt gặp Tam công tử rất nhiều lần, sau này mới biết được thì ra là Tam thiếu phu nhân thích ăn!"
"Còn có Ngũ công tử nữa, Ngũ công tử rất thích uống rượu hoa điêu của Cửu Hương Cư, mỗi lân đi mua rượu cho Võ An Quân, đều sẽ lén uống thử một ngụm, nhưng chủ quán mời công tử ấy uống, Tam công tử lại không chịu."
Nhắc đến mấy chuyện cũ của các vị công tử, các bá tánh nói say sưa không thôi, như thể kia là những chuyện mới xảy ra hôm qua thôi. Vệ Tư kìm nén đau đớn trong cổ họng, nhỏ giọng nói: "Tam Lang, Tứ Lang, và Ngũ Lang không về được."
Màn đêm buông xuống.
Vệ gia mới vừa dùng xong cơm chiều.
Vệ lão thái quân không ăn không uống, không thèm động đũa.
Bà nằm trên giường La Hán, trằn trọc không thôi.
Lý ma ma bưng một chén canh nấm tuyết đi tới: 'Ít nhiều gì thì ngài cũng ăn một hai miếng đi"
Vệ lão thái quân thở dài: "Ta ăn không nổi."
Lý ma ma hỏi: "Ngài đang lo lắng Đại gia và bọn thiếu gia sao?"
Vệ lão thái quân u oán nói: "Đi Nam Cương lâu như vậy, cũng không biết sai người báo tin vê nhà."
Mấy đứa lớn đi thì cứ đi đi, còn mang Uyển Nhi và mấy đứa nhỏ cùng đi.
Không có chắt trai bảo bối để chơi, Vệ lão thái quân không vuil
Đương nhiên, Vệ lão thái quân lo lắng nhất là chuyện của Vệ Tư.
Bà muốn nhanh chóng biết tin tức của nhi tử, cho dù đó có là tin xấu đi chăng nữa.
"Ngài ra mồ hôi cả rồi." Lý ma ma đặt canh nấm tuyết xuống bàn, cam khăn đến lau mồ hôi cho Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân ôm ngực: "Từ sáng đến giờ chỗ này của ta vẫn cứ đập mãi không ngừng. Ngươi nói xem, có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Lý ma ma khuyên nhủ: "Ngài đó, ngài chỉ thích hù dọa bản thân mình thôi."
"Ta chỉ sợ hãi một chút thôi? Ta chỉ sợ lỡ như có chuyện gì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận