Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 67: Phuc Hac 2

Chuong 67: Phuc Hac 2Chuong 67: Phuc Hac 2
Tiểu Hồ há miệng cắn một miếng, bị cay đến mức cau mày, lè lưỡi.
Tô Tiểu Tiểu không thể nhịn cười.
Có một chú hổ nhỏ lấy thân thử hành, Đại Hổ, Nhị Hổ không còn hứng thú với đồ trên thớt nữa, bọn nhỏ quay đầu lại nhìn bánh quy bán còn sót lại trong giỏ trên bàn nhỏ.
Sáng nay bọn nhỏ đã ăn bánh quy, rất là ngon.
Nhưng bây giờ, bọn nhỏ không muốn ăn cái này, bởi vì vừa rồi, cả ba cái bánh quy đều bị Tiểu Hồ liếm qua.
"Tỷ, ta đói, có gì ăn không?" Tô Nhị Cẩu đi vào phòng bếp.
Đại Hồ cầm lấy cái giỏ trên bàn nhỏ đưa cho Tô Nhị Cau: "Cữu cữu, ăn."
"Các con không ăn sao?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
Đại Hổ, Nhị Hổ lắc đầu, Tiểu Hổ vẫn đang lè lưỡi do quá khó ăn.
"Ồ, vậy ta ăn đây!" Tô Nhị Cẩu một tay xách cái giỏ, tay kia cầm lấy một cái bánh quy cho vào miệng.'
“Hừ, sao lại có chút ướt ướt...'
Tô lão phụ đi ra ngoài xử lý chuyện của Trình gia, đoán chừng đến tối mới trở về.
Tô Tiểu Tiểu làm cật xào hành lá, chiên một chén thịt giòn, xào hai dĩa rau xanh, lại hấp vài chén bánh trứng.
Trước kia nàng hấp một chén lớn, ba nhóc con không thích ăn, bọn nhỏ thích để vào chén nhỏ, mỗi người một phần.
Tô Nhị Cẩu và Vệ Đình cũng có phần.
"Nhị Cẩu, bưng thức ăn."
"Đến đây!"
Tô Nhị Cẩu vội vàng trườn vào phòng bếp, bưng thức ăn đã làm xong ra ngoài, lại xới cơm cho cả nhà.
Tô Tiểu Tiểu đi đến phòng Vệ Đình.
"Mang đến cho ngươi, hay ngươi ra ngoài ăn với chúng ta?" Nàng hỏi.
Vệ Đình nhìn ba nhóc con đang chạy lung tung trong gian nhà chính, nói:" Ta sẽ ra ngoài ăn.
Tô Tiểu Tiểu đi đến bên giường.
"Làm gì thế?"
"Giúp ngươi, ngươi có thể tự mình đi không? Đừng làm hỏng chân trái một lần nữa! Lãng phí là thuốc của ta đó!"
Vệ Đình cau mày, có lẽ là muốn Tô Nhị Cẩu đến, nhưng sau khi do dự một lát, vẫn đưa tay cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu đỡ hắn đến gian nhà chính ngồi xuống.
"Tỷ phu, vết thương của huynh đỡ hơn nhiều chưa?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
Một tiếng tỷ phu này, Vệ Đình trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được, chỉ nói: "Tốt hơn nhiều rồi."
Vệ Đình ngồi đối diện với Tô Tiểu Tiểu, bên trái Tô Tiểu Tiểu là ba nhóc con, bên phải là Tô Nhị Cẩu.
Ba đứa nhỏ ngồi xuống quá thấp, Tô Tiểu Tiểu xoay ghế dựa vào bàn, để ba nhóc con đứng trên ghế ăn.
Tô Nhị Cau cầm chén đũa lên, ghé vào tai Tô Tiểu Tiểu thì thầm: "Tỷ, tỷ phu rất đẹp đúng không? Phụ thân và ta không lừa gạt tỷ chứ? Có phải so với Hà Đồng Sinh đẹp hơn gấp trăm lần không? Sớm nói tỷ sẽ thích!"
Vệ Đình không nhanh không chậm mà ăn.
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn Vệ Đình, từ giữa hai hàm răng phun ra một tiếng: "Giọng của đệ có thể nói lớn hơn không? Ăn cơm đi!"
"Ờ." Tô Nhị Cẩu vùi đầu ăn cơm.
Ba nhóc con cũng ăn rất nghiêm túc, bởi vì chúng quá nhỏ, ăn vương vãi khắp bàn khắp người.
Lần này, đổi lại Vệ Đình nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu không có một chút không kiên nhẫn và chán nản.
Trong lòng Vệ Đình có chút an tâm, hắn gắp lấy một miếng thịt trước mặt, vừa ăn liên dừng lại.
"Đây là món gì?"
Hắn hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhìn một cái, nói: "Sao thế, không ngon sao?"
Vệ Đình suy nghĩ một lúc, nói: "Không hẳn, chỉ là... hương vị có chút lạ."
"Đó là cật heo." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Khu! Khụ khu khụ!" Vệ Đình bị sặc, xoay đầu né tránh bàn ăn mà ho kịch liệt.
Sau khi ho xong nhìn Tô Tiểu với vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi nói lại lần nữa, đây là cái gì?"
"Cật heo!" Tô Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười:"Ta dùng rượu vàng để khử mùi tanh! Ăn vào có phải vừa mềm vừa ngon không!" Chương 6/. rhục Hiac < Vệ Đình đột nhiên cảm thấy món ăn trong chén không còn ngon nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận