Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 69: Choáng Vang 2

Chương 69: Choáng Vang 2Chương 69: Choáng Vang 2
Cơn sốt của Vệ Đình đã giảm, không còn lừ đừ nữa, đương nhiên là thức dậy sớm.
Hắn khập khiễng đi ra sân sau rửa mặt, nhưng trong nháy mắt đã thấy Tô Tiểu Tiểu ngồi trong gió rét cam cụi giặt giữ.
Hắn cũng nghe thấy tiếng động tối hôm qua, ba nhóc con lại tè dâm ra giường.
Không cần phải nói cũng biết nàng giặt tấm ga trải giường bị ba nhóc con đó tè ướt.
Nàng không một lời phàn nàn.
Tại sao?
Đương nhiên là vì để giảm cân.
Quần áo trong nhà vẫn luôn do Tô Nhị Cẩu giặt, hiện tại Tô Tiểu Tiểu có thể làm những vận động cũng không nhiều, chỉ đành giành lấy việc nhà làm.
Tô Tiểu Tiểu vừa giặt, vừa ngâm nga điệu nhạc dân gian.
Kiếp trước ngũ âm nàng không trọn vẹn, nhưng thân thể này lại có giọng hát được thiên sứ hôn qua, hơn nữa lại mập mạp, lượng hô hấp cũng lớn, lên nốt cao mà không thở hổn hển.
Tuy nhiên sáng sớm nàng vẫn nên kiềm chế một chút thực lực.
Vệ Đình nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của nàng, cảm thấy càng ngày càng không hiểu nàng.
"Ồ, ngươi dậy rồi?"
Vệ Đình hơi ngẩn ngo, lúc này mới nhận ra mình lại bị một tiểu nha đầu béo mê hoặc.
Hắn bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Ngươi ôn ào như vậy, ai có thể ngủ được?"
Khuôn mặt mũm mĩm của Tô Tiểu Tiểu tối sầm lại: "Ngày nào ta cũng ồn ào như vậy! Cũng chưa từng thấy ngươi không ngủ được!"
Vệ Đình nể tình nàng sáng sớm đã giặt giũ quần áo cho đám nhỏ, không muốn so đo với nàng, khap khiễng đi ngang qua nàng, định đi lấy nước rửa mặt.
Nhưng hắn đã đánh giá quá cao khả năng cử động của mình, một bước giam hụt.
Mắt thấy hắn sắp bị ngã vào vại nước lạnh buốt, Tô Tiểu Tiểu vội vàng kéo lấy hắn một cái
Lát nữa nàng còn phải làm bánh, nước không thể bẩn!
Sức của nàng có lẽ có chút mạnh, trực tiếp kéo qua đầu, khiến cả người Vệ Đình vồ lấy nàng.
Đến lúc nàng kịp phản ứng đã bị Vệ Đình đè xuống tuyết.
Bản năng của người chữa bệnh muốn cứu những người bị thương, nàng dùng tay ấn mạnh vào phần đầu bị thương.
Có đệm tuyết đọng mềm mại, Tô Tiểu Tiểu không bị đau, chỉ choáng váng một lúc mới hồi phuc.
"Vệ Đình, ngươi có thể dậy rồi."
Vệ Đình không nhúc nhích.
"Này, mặc dù ta rất béo, nhưng ngươi cũng rất nặng."
Vệ Đình vẫn không nhúc nhích.
Tô Tiểu Tiểu cau mày, khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm.
Ợ... Vệ Đình dường như bị nàng làm cho choáng váng.
Quên mất bản thân mình là một thiếu nữ mum mim.
Tô Tiểu Tiểu tự mình không thể xê dịch Vệ Đình, nên đành phải đến phòng của Tô lão phụ kêu Tô Nhị Cẩu.
"Tỷ, định đi bán bánh sao?" Tô Nhị Cẩu đang ngủ gật liền tỉnh táo.
Đánh thức một đệ đệ lười biếng, hóa ra chỉ cần khiến thằng nhóc đi bán bánh.
"Vẫn chưa." Tô Tiểu Tiểu ho nhẹ: "Tỷ phu đệ ngã ở sân sau, qua đó khiêng chút."
Té ngã không phải chỉ đỡ một chút sao? Sao lại phải khiêng?
Đến nơi Tô Nhị Cẩu liền hiểu ra, tỷ phu thằng nhóc té xiul
"Sao lại ngã, không sao chứ?" Thằng nhóc thực sự lo lắng cho Vệ Đình.
"Không sao, ngủ một chút là tốt." Tô Tiểu Tiểu không thể nói với thằng nhóc rằng Vệ Đình bị choáng váng bởi "can phòng hướng biển sang trọng" của mình.
"Khiêng vào thôi, đừng để tỷ phu đệ bị lạnh."
"Được rồi!"
Hai người bọn họ hợp sức cùng nhau khiêng Vệ Đình trở về căn phòng nhỏ phía đông.
Tô Tiểu Tiểu suy cho cùng lo lắng cho hắn sẽ khó chịu... Khụ, té ngã có vấn đề, giúp hắn kiểm tra vết thương trên người, sau đó lại bắt mạch, đảm bảo rằng không có vấn đề gì mới ra khỏi phòng.
Sau một hồi dây dưa như vậy, nàng và Tô Nhị Cẩu đến thị trấn muộn hơn hôm qua một giờ.
Điểm tâm của Cẩm Ký sớm đã được bán mấy nồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận