Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2615: PhuTu Gap Nhau 2

Chuong 2615: PhuTu Gap Nhau 2Chuong 2615: PhuTu Gap Nhau 2
Thái Liên trả lời: "Dạ, đại tiểu thư."
Gió mùa thu ảm đạm.
Hạ Hầu Khanh thi triển khinh công đến cực hạn.
Sau khi nhìn thấy mảnh giấy, ông ta không he do dự mà lập tức đuổi theo.
Mặc dù trong Minh Hà Điện có rất nhiều cao thủ nhưng mọi người đều đang uống rượu vui vẻ, ôn ào đến mức không chú ý đến cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tuy nhiên hộ vệ của phủ thành chủ rất tận trung, vậy mà vẫn không nhìn thấy có kẻ nào đột nhập.
Điều này rất kỳ lạ.
Hoặc là người này phải có khinh công tuyệt đỉnh!
Hoặc là hôm nay người này cũng ở Minh Hà Điện.
Bất luận là kẻ nào thì ông ta cũng quyết bắt lấy hắn cho bằng đuọc!
Phía đông nam.
Hạ Hầu Khanh cảm nhận được sự chuyển động rất nhẹ của những chiếc lá.
Ông ta bước một bước lớn, sau đó nhảy lên rồi giống như đang cưỡi sóng mà lướt về hướng có tiếng động.
Ông ta đi đến một khu rừng rậm rạp.
Động tĩnh lại biến mất.
Ông ta đáp xuống khoảng đất trống giữa rừng trúc và cảnh giác nhìn xung quanh, khí thế sắc bén nói: "Ai đang giả thần giả quỷ ở đây? Mau ra đây!"
Một cơn gió thổi qua, phía bên phải là tiếng xào xạc của lá cây va vào nhau.
Ông ta nghiêng tai lắng nghe sau đó đánh ra một chưởng.
Một bóng người bay lên không trung và nhảy từ cây lớn này sang cây lớn khác.
Bóng người đó dường như không có ý định đi xuống mà chỉ khoanh tay đứng trên cành cây.
Hạ Hầu Khanh lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi là kẻ đã để lại mảnh giấy đó?"
Đối phương đeo mặt nạ trùm kín mặt, ngay cả cằm cũng bị che kín.
Bên dưới chiếc mặt nạ vang lên một giọng nói của nam nhân: "Ta chỉ phụng mệnh truyền tin mà thôi."
Giọng nói hơi già nua.
Hạ Hầu Khanh hỏi: "Ai sai ngươi đến truyền tin?" Người kia đưa ra năm ngón tay.
Hạ Hầu Khanh khó hiểu: "Cái gì?"
Đối phương nói: "Năm trăm vàng, một tin tức."
Hạ Hầu Khanh cau mày không phải vì năm trăm vàng, đối với ông ta thì số vàng này chẳng là gì cả nhưng vấn đề là ông ta đi quá vội nên không có mang theo.
Đối phương bổ sung: "Ngươi có thể ghi giấy nợ. Ta có mang theo giấy bút."
Hạ Hầu Khanh: '..."
Cuối cùng, Hạ Hầu Khanh đồng ý.
Hạ Hầu Khanh để ý thấy khi đối phương lấy giấy bút ra thì thậm chí hắn còn đeo găng tay, cơ thể không lộ ra một tấc, cổ cũng bị che lại.
Hạ Hầu Khanh ngay lập tức đoán được điều gì đó.
Đối phương nhận lấy giấy nợ
Hạ Hầu Khanh nói: "Bây giờ ngươi có thể nói được chưa ?"
Đối phương lấy một ống tre nhỏ từ ngực áo ra rôi nói: "Đáp án ở đây, nếu ngươi cảm thấy mình có bản lĩnh thì tự mình đến lấy đi."
Nói xong, hắn ta lập tức dùng khinh công chạy trốn!
Đương nhiên Hạ Hầu Khanh sẽ không thả hắn ta đi, ông ta đuổi theo hắn ta xuyên rừng cây uốn lượn, cuối cùng đuổi tới một vách đá.
Vẻ mặt Hạ Hầu Khanh nghiêm nghị nói: 'Để ta xem ngươi muốn chạy đi đâu?"
Đối phương đang từng bước tiến gần đến vách đá.
Hạ Hầu Khanh lạnh lùng nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn giao ống tre ra, nếu lời ngươi nói là sự thật thì ta sẽ không giết ngươi."
Nhưng đối phương không chịu nhượng bộ.
Hạ Hầu Khanh nâng bàn tay lên.
Đột nhiên, đối phương nhìn vê phía sau Hạ Hầu Khanh rồi hét lớn: "Nhi tử của ngươi!"
Hạ Hầu Khanh nghe thấy tiếng bước chân nên vô thức quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc này, nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên thả người xuống, hắn ta cầm ống tre nhảy xuống vách đá.
Sắc mặt Hạ Hầu Khanh thay đổi, ông ta nhanh chóng bay về phía trước đoạt lấy ống tre.
Đáng tiếc ông ta đã đến muộn một bước, ống tre cùng người đã rơi xuống vực sâu vô tận.
"Chết tiệt!"
Nói rồi, ông ta nện một quyền xuống tảng đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận