Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2387: Tô Mạch Ra Tay 1

Chương 2387: Tô Mạch Ra Tay 1Chương 2387: Tô Mạch Ra Tay 1
Phong trưởng lão đột nhiên biến sắc, phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi ngã trên mặt đất!
Phong trưởng lão kìm nén cơn đau nhức kịch liệt, một chưởng võ lên mặt đất, mượn lực lùi về phía sau.
Nhưng Vệ Tư nhanh hơn ông ta, ông ấy nằm bật dậy, bàn long cước, nặng nề trả lại một cước mà ông ta đã đạp mình!
Lần này, đến lượt Phong trưởng lão bị đá bay.
Ông ta chật vật ngã xuống đất.
Vệ Tư đi vê phía trước mấy bước, một cước đá cây gậy đã bị gay của ông ta qua.
Mắt thấy cây gậy sắp đâm trúng mình, Phong trưởng lão cũng chỉ có thể né sang bên cạnh.
Mà điều này cũng cho Vệ Tư thời cơ chạy tới.
Vệ Tư túm lấy cổ áo ông ta, giơ ông ta lên cao, rồi hung hăng ném xuống đất!
Làm bị thương của của ông ấy?
Tìm chết!
Phong trưởng lão bị Vệ Tư ném tới thổ huyết!
Ông ta gắt gao trừng mắt nhìn Vệ Tư, cố gắng tìm kiếm cơ hội phản sát.
Vệ Tư trở tay xoay một cái, rút dao găm bên hông ra.
Phong trưởng lão lại không để ý đến đòn tấn công của Vệ Tư công kích, mà đột nhiên vươn tay bắt lấy yết hầu của Vệ Tư.
Ông ta có giáp trụ mềm đao thương bất nhập, đòn tấn công của Vệ Tư là vô dụng.
Mà tay của mình, sẽ bẻ gãy cổ của Vệ Tư!i
Vutl
Dao găm của Vệ Tư hung hăng cắm vào lồng ngực ông tal
Phong trưởng lão không thể tin mở to mắt.
Chuyện này không thể nào!
Ngũ Hổ bay đi tìm hiểu tình hình ở lối ra vào của rừng đào, lúc trở lại hầm ngầm, lập tức ríu ra ríu ríu kể lại tình hình của các cung tiễn thủ.
"Chúng độc rồi! Chúng độc rồi! Chúng độc rồi!"
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Tất cả đều trúng độc rồi?"
Ngũ Hổ võ đôi cánh nhỏ: "Két két!"
"Hạ Hầu Ngạn cái tên âm độc này!" Rất nhanh Tô Tiểu Tiểu nhớ tới lúc giao thủ với Vô Ưu, đối phương cũng suýt nữa đã đầu độc nàng.
Tô Tiểu Tiểu nói với hai vị công chúa và Lãnh Chỉ Nhược: "Ta đi xem thử."
Lãnh Chỉ Nhược nói: "Ta đi cùng ngươi."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi vẫn nên ở lại nơi này bảo vệ mọi người thì tốt hơn."
Lãnh Chỉ Nhược ngẫm nghĩ, gật đầu: "Vậy trên đường đi ngươi hãy cẩn thận."
"Ta sẽ cẩn thận mà."
Tô Tiểu Tiểu và Ngũ Hổ ra khỏi hầm ngầm.
Hầm ngầm có tổng cộng hai cửa ra vào, một là giếng cổ, một là kho củi.
Kho củi gần hơn, Tô Tiểu Tiểu ra vào đều đi đến chỗ này.
Tuyệt đối không phải vì lo lắng mình sẽ bị kẹt ở giếng cổ.
Gấu chó và gấu con muốn đi cùng Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu sờ bọn chúng: "Các ngươi cũng ở lại nơi này đi, bằng hữu của ta và mấy đứa bé kia nhờ vào các ngươi đấy."
Gấu con hùng dũng oai vệ ngửa đầu: 'Ừm!"
Gấu chó nhìn đứa nghịch tử sức chiến đấu chỉ có năm mảnh vụn của mình, cạn lời đi đến một bên, nằm trong viện canh gác.
Tô Tiểu Tiểu và Ngũ Hổ đi đường tắt đến lối ra vào của rừng đào.
Các cung tiễn thủ ngã đầy đất, khắp nơi là những tiếng kêu rên đau đớn.
Tô Tiểu Tiểu đi đến trước mặt một cung tiễn thủ.
Bây giờ bụng của nàng nhô to không tiện ngồi xuống, chỉ có thể quỳ xuống xem bệnh cho bệnh nhân.
"Ngươi khoan hãng nhúc nhích, để ta xem thử."
Cung tiễn thủ nghe thấy giọng nói của Tô Tiểu Tiểu, trong nháy mắt có người đáng tin cậy, siết chặt nắm đấm nhẫn nhịn đau đớn ngoan ngoãn nằm ngửa.
Tô Tiểu Tiểu bắt mạch cho hắn ta, nhìn con ngươi và móng tay của hắn ta.
Là dấu hiệu trúng độc không sai.
Nhưng cụ thể là độc gì, trước kia mình chưa từng gặp.
Chỉ có thể thử tiểu hoàng đan trước.
Gần đây cũng không biết phòng dược đang giấu đại chiêu gì, đã mấy tháng rồi không có phần thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận