Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 609: Dai Lao Tranh Sung 1

Chuong 609: Dai Lao Tranh Sung 1Chuong 609: Dai Lao Tranh Sung 1
Vệ Đình vỗ võ lên vai nhỏ của ba nhóc con: "Sẽ không đâu. Các con ra ngoài chơi trước một lúc đi, đợi lát nữa phụ thân sẽ dẫn các con về nhà. Uất Trì Tui"
Uất Trì Tu đi tới, dẫn theo ba đứa nhóc đi ra ngoài.
Vệ lão thái quân ý thức được bản thân vừa rồi đã thất thố, hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc một chút, nói: "Để cho bọn chúng hồi phủ đi."
Lúc còn chưa gặp thì còn có thể nhịn được, gặp được rồi sao còn có thể nỡ để cho bọn chúng rời đi?
Vệ Đình thở dài một tiếng: "Bây giờ chỉ sợ không ve được nữa rồi."
Vệ lão thái quân nhướng mày: "Con là lo lắng ở trong phủ không an toàn sao? Ta sẽ phái thêm người -"
"Không phải cái này." Vệ Đình nói chuyện Nhàn phi đi tìm Tô lão gia tử tới chứng minh hành tung của mình nói cho bà ấy, chỉ chó điều biến chủ ý của Tô Tiểu Tiểu thành chủ ý của hắn.
Sắc mặt Vệ lão thái quân trâm xuống: "Có ý gì?"
Vệ Đình ngẩng đầu nhìn trăng sáng: 'Ý tứ chính là... Đã bị bạo lộ trước mặt của hoàng đế rồi, nhi tử là của nàng ấy. Nếu muốn Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ trở về Vệ gia, cũng chỉ có thể lấy nàng. Còn phải là tam mai lục sính, tám cỗ kiệu khiêng, lấy danh nghĩa chính thê, nếu không mấy đứa Đại Hổ cũng chỉ có thể làm con vợ lẽ."
Vệ lão thái quân: "II
Ba nhóc con ngồi xổm trong viện bắt dế.
Đen thui như mực, cũng không biết bọn chúng nhìn thấy kiểu gì.
Tiểu Hổ bắt được một con to, đem lại khoe với Đại Hổ và Nhị Hổ.
Nào biết vừa so sánh cùng Đại Hổ và Nhị Hổ thì —
Đệ đệ vẫn là đệ đệ.
Tiểu Hổ không vui, cái đầu nhỏ ngúng nguay: "Hừ, đệ không bắt nữa! Đệ đi cưỡi tây tây cơI"
Sư tử đá rất cao, cậu ta trèo cũng không trèo lên dược, dùng cả chân chân cả tay, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Vẫn là Đại Hổ cùng Nhị Hổ đi tới, huynh đệ hai người hợp lực nâng cái mông nhỏ của cậu ta, như thế mới đưa cậu ta trèo lên đỉnh được.
Tiểu Vũ cảm thấy tâm ý mỹ mãn khi cưỡi trên con sư tử đá uy phong khí phách, vui vẻ lắc lắc cái đầu nhỏ.
"Đại Hổ, Nhị Hổ, hai huynh cũng mau lên đi!"
Cậu ta có lúc thì gọi ca ca, có lúc lại gọi tên. Tiểu từ đường địa thế hẻo lánh, bốn phía cũng không có người hầu đứng chờ, ngoài nam tử áo trắng đội mũ, ám vệ cùng Uất Trì Tu, cũng chỉ có lão ma ma đã hầu hạ Vệ lão thái quân nhiêu năm.
"Mấy tiểu công tử thật là hoạt bát."
Lão ma ma nói.
Ám vệ mở miệng đáp: "Trước kia không phải là như vậy."
Lão ma ma không rõ ràng lắm thế nên nhìn vê phía hắn ta.
Ám vệ chần chừ một lát, cảm thấy lão ma ma là người nhà mình, có thể nói, vì thế đem những gì mà các tiểu công tử gặp phải nghe được từ chỗ Uất Trì Tu nói cho lão ma ma: "Vốn ban đầu rất thảm thương... thảm vô cùng... Gây trơ xương như khỉ ấy... Gặp được người cũng không nói chuyện...'
Ba nhóc con chơi mệt rồi, mặt đầu đi chung quanh tìm Tô Tiểu Tiểu.
Ba nhóc con đi vào, cầm lấy tay Vệ Đình: "Muốn nương."
Vệ Đình không lên tiếng, yên lặng nhìn về phía Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân hiền từ nhìn ba nhóc con rồi nói: "Đi vê phòng của thái nãi nãi ngủ nhé, có được không nào? Trong phòng của thái nãi nãi có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có rất nhiều đồ chơi hay nữa, các con muốn cái gì, thái nãi nãi đều có thể làm ra cho các con."
"Muốn nương.' Đại Hổ nói.
"Nương." Nhị Hổ nói.
Tiểu Hổ đã sắp khóc đến nơi rồi.
Đừng nhìn bọn chúng ban ngày chơi đùa điên cuồng, ở với ai cũng chả sao cả, nhưng chỉ cần tới tối, bọn chúng chỉ cần mỗi Tô Tiểu Tiểu thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận