Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1490: Chân Tướng Của Nhị Ca 2

Chương 1490: Chân Tướng Của Nhị Ca 2Chương 1490: Chân Tướng Của Nhị Ca 2
Trên người hắn có một khí chất nhàn nhạt u buồn, ánh mắt kiên nghị, mà khi cặp mắt kia của hắn nhìn chăm chú vào một người, có thể khiến người cảm giác được bình thản đã lâu.
Kỳ thật ve năm đó là sống sót ở chiến trường như thế nào, Quỷ Phố và Vệ Lục Lang cũng không nhắc đến, nghĩ đến là rất khó khăn, nguyên nhân cũng chính là khó xử, cho nên không muốn nổ vết thương ra cho người nhà xem.
Nếu Gia Cát Thanh không muốn nói, Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình đều sẽ không ép hắn ta.
"Ta tỉnh lại đã ở trên một đảo nhỏ."
Gia Cát Thanh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt và ngữ khí đều hết sức bình tĩnh: "La một đảo nhỏ Bắc Yến, ta ở nơi đó nửa năm, lúc sau rời đến Tây Tấn."
Hắn ta nói rất vân đạm phong khinh, trên đảo đã xảy ra chuyện gì, hắn một mực không nhắc tới.
Vệ Đình hỏi: "Võ công của huynh thì sao?"
Hắn là người tập võ, tới gần nhị ca cũng đã nhận thấy được nhị ca không còn nội lực nữa.
Gia Cát Thanh không lắm để ý nói: "A, võ công phế bỏ."
Ngực Vệ Đình đau xót, nhị ca đã trải qua chuyện gì mới có thể ngay cả võ công đều phế đi?
Hắn kìm nén khó chịu, giọng như thường hỏi: "Chân lại sao thế này?”
Gia Cát Thanh nói: "Ở trên đảo vô ý bị tiểu thương."
Vệ Đình không tin: "Vết thương nhỏ gì mà hơn ba năm còn không khỏi hẳn?"
"Ta có thể khám cho huynh không? Ta là đại phu." Tô Tiểu Tiểu nói.
Vệ Đình: "Nhị ca, đừng từ chối."
Gia Cát Thanh: "Không cần..."
Tô Tiểu Tiểu vén tay áo hắn ta lên, ba ngón tay đặt ở trên cổ tay hắn ta.
Vệ Đình: Bởi vì từ chối cũng vô dụng.
"Cổ tay huynh từng chịu thương."
"Không cẩn thận bị thương."
Tô Tiểu Tiểu tỏ vẻ nghi ngờ, không cẩn thận nào có hai bên đều chỉnh tê như vậy?
Tô Tiểu Tiểu xem mạch xong, lại xốc chăn lên đi kiểm tra chân hắn ta, đủ kiện cũng có sẹo thương tích.
Vệ Đình thừa dịp Tô Tiểu Tiểu chẩn bệnh cho nhị ca, tiếp tục hỏi: "Nhị ca, huynh có biết đại ca cũng còn sống hay không? Hắn cũng ở Tây Tấn."
Gia Cát Thanh dừng một chút: "Ta biết, lệnh bài Phi Nguyệt Diễn Lâu chính là ta để người đưa cho hắn, ta nghĩ một ngày nào đó hắn có thể sử dụng."
Nhắc tới cái này, Vệ Đình đây oan ức, rầm rì nói: "Xác thật dùng, ta thiếu chút nữa bị huynh giết chết."
Hắn u oán mà trừng mắt Gia Cát Thanh — huynh thiếu chút nữa giết đệ đệ huynh yêu nhất, huynh biết không?
Gia Cát Thanh bất động thanh sắc uống một ngụm trà.
"Không phải bị thương, cũng không phải trúng độc."
Tô Tiểu Tiểu chẩn bệnh xong.
Nàng nhìn Gia Cát Thanh một cái, chỉ thấy đáy mắt đối phương không hề gợn sóng, nàng hỏi: "Xem ra huynh biết."
Gia Cát Thanh bình tĩnh nói: "Ta ở thủy lao mấy ngày, sau khi ra đôi chân đã không thể động."
Vệ Đình ngơ ngẩn mà nhìn hắn ta: "Nhị ca..."
Gia Cát Thanh dùng tay chống thân thể nằm xuống, nhắm mắt lại nói: "Canh giờ không còn sớm, hai các ngươi trở về đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi."...
Hai người từ trong phòng ra, đang muốn trở ve khách điếm, sát thủ dựa ở dưới cây đào đã mở miệng:
"Tiên sinh bị bắt tới tòa đảo kia là Cô Đảo giam giữ phạm nhân, trên đảo tất cả đều là tử tù, tù binh, và người cực hung ác... Với hậu đại của những tội nhân đó. Trước khi tiên sinh lên trên đảo võ công đã phế đi, gân tay gân chân đều bị đánh gãy. Tòa đảo kia, ở trước khi tiên sinh đi chưa từng có người nào sống sót rời đi, tiên sinh dùng nửa năm, giết sạch ác đồ trên đảo. Ta và Mi Cơ cũng là người trên đảo, chúng ta đi theo tiên sinh đến Tây Tấn, tiên sinh chưa từng nhắc đến quá khứ của mình, chúng ta vẫn luôn cho rằng tiên sinh là người Bắc Yến. Sở dĩ Tiên sinh ở Tây Tấn, là bởi vì Tây Tấn có dược giữ mạng của tiên sinh, mỗi tháng dùng một lần, nếu không hàn khí sẽ đánh vào tâm mạch, không trị mà chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận