Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1011: Phu The Cung Nhau Ra Tran 1

Chuong 1011: Phu The Cung Nhau Ra Tran 1Chuong 1011: Phu The Cung Nhau Ra Tran 1
Tôn chuong quây ngửa mặt lên trời thở dài: "Phù lang trung giỏi châm cứu, nhưng ở phương diện cứu trị ngoại thương này, Tô đại phu trò giỏi hơn thầy, nhưng mà... Tô đại phu hôm nay không tới y quán, không biết đi đâu rồi..."
Chử thị nghiêm mặt nói: "Đi ngắm cảnh! Vừa nấy lúc rời đi, muội ấy nói muội ấy muốn cùng các bạn học ra ngoại ô ngắm cảnh!"
Tô Tiểu Tiểu là bị nam nhân nón trắng dạo noi tìm về y quán.
Vệ Đình được đặt trong tiểu viện của nàng.
"Nước nóng! Kéo! Vải bông! Oxy già! Thuốc cam máu!"
Nàng tiến vào đại sảnh, nước chảy mây trôi phân phó xong, vén tay áo lên đi thẳng vào sương phòng.
Sự xuất hiện của nàng khiến Phù lang trung thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta đang buông lỏng chính mình không cần nói dối nữa, mà hình ảnh này rơi vào Vệ lão thái quân và Chử thị thì chính là Vệ Đình dường như sẽ được cứu.
Vệ lão thái quân và Chử thị lo lắng chờ đợi ngoài hành lang.
Từng chậu nước nóng bưng vào, biến thành từng chậu máu loãng bưng ra, nhìn thấy mà giật mình.
Bốn người Lý thị cũng nghe được tin tức chạy tới y quán.
"Tổ mẫu! Đại tẩu! Tiểu Thất thế nào rồi?"
Đám người nhao nhao lo lắng hỏi.
Vệ lão thái quân đau lòng nhắm mắt lại.
Chử thị đè nén lo lắng trong lòng, nhíu mày nói: "Thất muội ở bên trong cứu Tiểu Thất, tình huống cụ thể... Bọn ta cũng không biết."
Lại một chậu máu loãng bị Vân Tú bưng ra.
Mấy người hít một ngụm khí lạnh.
Hốc mắt Tưởng thị lập tức đỏ lên: "Tiểu Thất..."
Lý thị cam tay Chử thị hỏi: "Tẩu tỷ, sao muội nghe nói... Là Hoàn biểu đệ làm?"
"Không phải là thật chứ?”
Trong lòng mọi người đều hiện lên nghi hoặc giống nhau.
Quách Hoàn là biểu ca của Vệ Đình, sao lại đi giết hại Vệ Đình chứ?
Chử thị hốc mắt hồng hồng: "Tình huống cụ thể như thế nào, chờ Tiểu Thất tỉnh thì hỏi hắn đi." "Tiểu Thất còn có thể tỉnh sao? Ư... Hu hu..." Tưởng thị sốt ruột khóc.
Lam thị nói: "Ngũ muội muội nói cái gì thế? Tiểu Thất sẽ không sao hết!"
Tưởng thị khóc ròng nói: "Vậy tỷ có bản lĩnh thì đừng khóc chứ..."
"Ai nói ta khóc..." Lam thị lau nước mắt.
Lại một chậu máu bị bưng ra.
Hu hưu... Oa...'
Lam thị cùng Tưởng thị ôm đầu khóc rống!
Trân thị nhìn chậu máu loãng bị bưng đi, hít hít mũi, khó khăn nói: "Cái kia..."
Loảng xoảng loảng xoảng!
Cửa bị kéo mạnh!
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt mệt mỏi trắng bệch đi ra.
Mấy người vội vàng vây quanh.
Vệ lão thái quân hỏi: "Tiểu Thất thế nào rồi?"
Tô Tiểu Tiểu lau cái trán dính đầy nước lã... À không, là mồ hôi, than thở: "Mạng đã được giữ, thế nhưng, vẫn chưa hoàn toàn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, mấy ngày kế tiếp cực kỳ quan trọng.'
Chử thị hỏi: "Chúng ta có thể vào thăm Tiểu Thất không?”
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu: "Có thể, nhưng không nên nói qáu cùng người bệnh, người bệnh cần nghỉ ngơi."
Mấy người quá lo lắng Vệ Đình, thậm chí hoàn toàn xem nhẹ diễn xuất khoa trương của người nào đó.
Đoàn người vào phòng, đi tới trước giường.
Vất thương của Vệ Đình đã được xử lý cẩn thận, băng bó hết vòng này đến vòng khác.
Tóc hắn ướt sũng, mọi người nghĩ hắn đau đến mức chảy một thân mồ hôi lạnh.
Mọi người đau lòng nhìn hắn: "Tiểu Thất..."
Vệ lão thái quân ngồi xuống bên giường, thay đổi mọi loại ghét bỏ thường ngày, nắm chặt tay Vệ Đình.
"Nãi nãi... đau...
Vệ Đình yếu ớt nói.
Lời này đánh thẳng vào nội tâm bà ấy, sự kiên cường cuối cùng của Vệ lão thái quân trong nháy mắt bị phá vỡ, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Tưởng thị nghẹn ngào nói: "Tiểu Thất, là ai đả thương đên?" Chương FnUInewungNnau Ea lrạn ¡ Vệ Đình nói: "... Là biểu ca." Vệ lão thái quân khó hiểu hỏi: "Hoàn nhi vì sao lại đả thương con?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận