Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 684: Tiểu Tiểu Khí Phách 2

Chương 684: Tiểu Tiểu Khí Phách 2Chương 684: Tiểu Tiểu Khí Phách 2
Hắn ta xoay người lại, nói với Lý Bảo Nhân: "Cửa hàng gì muốn 8000 lượng? Quá đắt quá đắt! Không mua không mual"
Lý Bảo Nhân cười nói: "Các ngươi thật sự muốn, giá có thể thương lượng."
"Tiền thuê là thế nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
A, đây là thật sự không muốn mua sao?
Lý Bảo Nhân ngẩn người, đáp: "Thuê là một tháng một trăm lượng, thế chấp hai giao ba."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Một trăm lượng cũng không rẻ, khác cửa hàng cũng là giá này sao?"
Lý Bảo Nhân nói: "Cửa hàng trên đường Trạng Nguyên là giá này không sai biệt lắm, trên đường Trường Lưu có thể rẻ hai ba mươi lượng, nhưng đoạn đường không tốt như vậy, cũng không lớn như vậy."
Tô Tiểu Tiểu nhìn ông ấy: "Ngươi là muốn nói tiên nào của nấy?"
Lý Bảo Nhân cười: "Là cái lý này."
Phù lang trung đã di tới, kéo Tô Tiểu Tiểu sang một bên, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy quá đắt, gian cửa hàng này xảy ra chuyện còn kêu giá cao như thế, không xảy ra việc gì còn cao thế nào nữa? Nếu không chúng ta đi nhà khác nhìn xem đi. Thật sự không được, ta đổi người bảo lãnh.'
Tô Tiểu Tiểu lại cảm thấy Lý Bảo Nhân không kém, có người làm ăn khôn khéo, không tính là gian trá, ông ấy gọi giá, không kém với giá thị trường nàng tìm hiểu nhiều ngày.
"Được, đi nơi khác nhìn xem."
Tô Tiểu Tiểu đồng ý, nói với ba đứa nhỏ: "Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ, chúng ta đi thôi."
Đoàn người ra cửa hàng, Lý Bảo Nhân khóa cửa lại.
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhân Tâm Đường cách vách: "Đây là y quán làm ăn thịnh vượng kia sao?”
"Không sai." Lý Bảo Nhân thu chìa khóa lại: "Nhân Tâm Đường mở vài căn ở kinh thành, sớm nhất là mở ba mươi năm, cũng coi như một cửa hiệu lâu đời."
Tô Tiểu Tiểu: "A."
Đoàn người đi đến một gian cửa hiệu mặt tiền khác ở phố Trạng Nguyên.
Tửu quán bất luận cách cục hoặc lớn nhỏ, đều không thể khiến Tô Tiểu Tiểu vừa lòng.
"Còn đi được hay không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ gật đầu: "Đi được!"
Vì thế đoàn người lại đi phố Trường Lưu. Bọn họ nhìn hâm rượu kia trước, mở cửa, một mùi rượu mạnh xông vào mũi.
Tiểu Hổ khoa trương che lại cái mũi nhỏ: "Thật thối!"
Nhị Hổ le lưỡi: "Ta chóng mặt!"
Lý Bảo Nhân bị bọn nhỏ chọc cười.
Ông ấy cũng không lo lắng phản ứng của bọn nhỏ sẽ ảnh hưởng đến làm ăn hôm nay, bởi vì hâm rượu căn bản là không thích hợp, ông ấy dám đánh cược, vị cô nương kia sẽ không chọn.
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Phù lang trung: "Ngươi cảm thấy sao?"
Phù lang trung hắng giọng nói: "Khụ khụ, vẫn là đi xem căn tiếp theo đi."
Hai gian cửa hiệu mặt tiền còn lại còn đang buôn bán, một cái làm bán lá trà, một cái bán vải dệt, giá xác thật rẻ hơn hiệu thuốc, nhưng mà cách nhà hơi xa, mặt khác cách cục không phải nhỏ, không nam bắc thông nhau, lấy ánh sáng không được tốt.
Tô Tiểu Tiểu hỏi Phù lang trung: "Ngươi vừa ý nhất gian cửa hàng nào?"
Phù lang trung nhìn Lý Bảo Nhân cách đó không xa, cười ha ha trêu đùa ba đứa nhỏ, thấp giọng nói: "Cửa hàng lá trà giá thích hợp nhất."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bỏ qua giá."
Phù lang trung: Hiện giờ đều ngang tàng như vậy sao?
"Cửa hàng đầu tiên."
Hắn nói đúng sự thật.
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Vậy được, chọn gian đầu tiên."
Không phải, sao lại thế?
Đây, đây là quyết định?
Một tháng một trăm lượng tiền thuê!
Ta phải xem bao nhiêu người bệnh?
Phù lang trung làm nghề y ở trấn trên, chữa bệnh cho nhiều người nghèo, thường xuyên thu không đủ chi, đừng nói một trăm lượng, một tháng hắn ta có thể kiếm được bảy tám lượng đã là a di đà phật.
Theo hắn ta, cho dù tiền khám bệnh kinh thành và phí thuốc có thể đắt hơn trấn trên thu đến, vậy cũng không kiếm được một trăm lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận