Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1258: Lại Gặp Chuông Sắt 2

Chương 1258: Lại Gặp Chuông Sắt 2Chương 1258: Lại Gặp Chuông Sắt 2
Tô Tiểu Tiểu bắt Quách thừa tướng lên: "Phù Tô! Chúng ta đi!"
"Được!"
Phù Tô lui qua, cõng Quách thừa tướng trên lưng.
Tô Tiểu Tiểu lấy cung tên trang bị trong xe ngựa, kéo mũi tên, ba mũi tên bắn ral
Ba người đang trốn sau xe ngựa, mũi tên xuyên qua hai lớp thành xe, một mũi trong số đó đâm trúng cánh tay của một người trong đó.
Ba người chưa từng thấy kỹ thuật bắn cung nào chuẩn xác như vậy, nhất thời sững sờ một lúc, đợi đến khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, Tô Tiểu Tiểu và Phù Tô đã đi một đoạn xa rồi.
Nhưng, rốt cuộc mang theo một người bệnh, không thể rung lắc quá, nên hai người vẫn bị đuổi kịp.
Tô Tiểu Tiểu đã bắn chết hai người bịt mặt.
Một tên khác vòng ra sau lưng nàng, chém một đao về phía nàng.
Phù Tô tái mặt: "Thiếu phu nhân! Coi chừng!"
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, một kiếm khí lạnh thấu xương chém tới, đánh văng người bịt mặt ra.
Tô Tiểu Tiểu nhìn kỹ lại: "Tô Mạch?"
Tô Mạch chắn trước người Tô Tiểu Tiểu, đáy mắt tràn đầy sát khí.
Người kia thấy không thể cứu vẫn, xoay người bỏ chạy.
Lo lắng là kế điệu hổ ly sơn, Tô Mạch không đuổi theo.
Hắn ta xoay người nhìn ve phía Tô Tiểu Tiểu: 'Muội không sao chứ?"
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Ta không sao."
Tô Mạch thả lỏng nói: "Ta mới từ doanh trại qua đây, nhìn thấy hai người bị người ta truy sát, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừm." Tô Tiểu Tiểu chỉ Quách thừa tướng trên lưng Phù Tô: "Đến giết ông ta."
Ánh mắt Tô Mạch đảo qua, ngạc nhiên nói: "Quách thừa tướng?"
So với việc vì sao Quách thừa tướng bị người ta truy sát và bị ai truy sát, thì việc Tô Mạch buồn bực hơn chính là, sao muội muội lại cứu ông ta?
Tô Tiểu Tiểu thở dài nói: "Ông ta trúng gió rồi, phải chữa trị, đưa ông ta đến y quán trước đi, trên đường ta từ từ nói với huynh.”
Tô Mạch đồng ý: "Được."
Bên kia, Vệ Đình đuổi thẳng theo người mặc áo đen kia. Thân thủ đối phương không bằng Vệ Đình, qua hai chiêu, quyết đoán thay đổi chiến lược, chỉ trốn không đánh.
Hơn nữa người này hết sức giảo hoạt, không ngừng ném thuốc mê cho Vệ Đình.
Dù Vệ Đình không bị thuốc đánh lui, nhưng tránh né mãi cũng lãng phí công sức.
Người đó không trốn khỏi Vệ Đình được, có hơi thẹn quá hóa giận, rẽ bước đi về phía Thành Nam.
Vệ Đình đuổi theo hắn ta, bay qua một tường viện cao.
Không thấy người đâu nữal
Vệ Đình cảnh giác động tĩnh xung quanh, bỗng nhiên, một bóng người thoáng hiện sau núi giả.
Vệ Đình đuổi theo hắn ta tiến vào hậu viện.
Đợi tiến vào rồi, Vệ Đình mới nhận ra được có gì đó không đúng.
Trong này có quan binh!
"Kẻ nào!"
Bên trong phòng truyền đến một giọng nữ tử quát chói ta.
Buổi sáng Vệ Đình mới gặp đối phương, còn nhớ giọng đối phương, nàng ấy là hoàng nữ Tây Tấn, cũng là sứ thần viếng thăm Đại Chu lân này.
Khó trách hắn cảm thấy chỗ này có hơi quen thuộc, hóa ra là dịch quán tiếp đãi sứ thần.
Đối phương cố ý dẫn hắn đến dịch quán, không bỏ hắn lại được, thì mượn tay hoàng nữ Tây Tấn giết hắn.
Vệ Đình thi triển khinh công, bắt lấy một bóng người phía sau núi giả.
Người bịt mặt hoảng sợ, giơ tay lên đánh Vệ Đình một chưởng!
Vệ Đình trở tay ngăn lại, tay phải lục tìm, lấy bức họa trong ngực hắn ra.
Người bịt mặt vươn tay đoạt, lúc này hơi thở đáng sợ lạ thường áp sát lại, ngay cả Vệ Đình cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Người bịt mặt ở gần tường viện, hắn ta lùi một bước theo bản năng.
"Muốn trốn sao?"
Vệ Đình lạnh lùng nói xong, quăng hắn ta ra sau lưng mình, bản thân Vệ Đình thì mượn sức nhảy ra khỏi tưởng viện.
Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm, nhưng đó không phải chuyện của hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận