Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 489: Gap Gia Chu 3

Chuong 489: Gap Gia Chu 3Chuong 489: Gap Gia Chu 3
Đại khái là bởi vì đều là làm thủ công, không giống với cái kiểu trơn mịn do làm bằng máy xay, so sánh với cái sau, thực ra Tô Tiểu Tiểu thích bánh trôi có cái cảm giác này hơn.
Tô Tiểu Tiểu ăn từng muỗng, từng muỗng, bất tri bất giác đã ăn được một nửa.
Đợi tới lúc nàng định thần lại thì ấn đường nháy một cái.
Giảm cân mà, sao lại ăn nhiêu như vậy?
Nhưng mà không ăn thì lãng phí lắm ——
Tô Tiểu Tiểu vô cùng căm hận nhìn vào bánh trôi ở trong bát, cố gắng tính xem ngày mai bản thân phải làm bao nhiêu việc mới có thể tiêu hoá được hết nó —-
Thịt lợn chiên giòn được lên bàn rồi.
Vệ Đình đẩy thịt lợn chiên giòn đến trước mặt nàng, phát hiện nhìn vào bát bánh trôi còn lại một nửa không động đậy nữa, hỏi: "Không ngon à?"
"Ta... giảm cân." Nàng nói một cách cứng nhắc.
Vệ Đình không đồng ý lắm cau mày lại: "Ngươi muốn gầy thành cây tre à?"
Tô Tiểu Tiểu chế giễu nói: 'Chẳng phải nam nhân các ngươi đều thích yểu điệu thục nữ sao?”
Vệ Đình ngừng lại một chút: "Cho nên ngươi giảm cân là để cho ta nhìn sao?"
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy đôi đũa: "Đương nhiên không phải!"
Nàng ăn một miếng thịt lợn chiên giòn.
Ừm, thật ngon...
Sau thịt lợn chiên giòn, Vệ Đình lại gọi vịt muối nước tương, thịt vịt hun khói, da thì giòn rụm, thịt chắc béo, vô cùng mọng nước, bóng dầu mặn mặn.
Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn thất bại, ăn no nê ngon lành một bữa.
Vệ Đình cũng ăn không ít, nhưng mà con người này ăn không béo, đường nét cơ thịt trên người rõ ràng, Tô Tiểu Tiểu thấy cơ thể hắn là kiểu mặc đồ thì gây, cởi ra thì có thịt, vô cùng ghen tị!
Lúc hai người đi mua kẹo hồ lô, vừa khéo còn lại duy nhất ba xiên.
"Lần bán cuối cùng rồi, bán rẻ cho ngài, tổng cộng một trăm mười văn tiền." Người bán hàng nói.
Vệ Đình trả tiền, cầm theo kẹo hồ lô đi về cùng nàng.
Vừa chưa đi được mấy bước, hắn liếc thấy một chiếc xe ngựa qua khoé mắt.
Một tay hắn cam kẹo hồ lô, tay còn lại nắm lấy cổ tay của Tô Tiểu Tiểu, kéo người vào trong con hẻm bên cạnh!
Con hẻm tối tăm và ẩm ướt.
Bóng dáng của hai người hoà vào trong cảnh đêm.
Tô Tiểu Tiểu bị hắn ngăn lại trên bức tường cứng lạnh lão.
'Suyt 一一
Han ra dau tay im lang.
Cơ thể cao lớn rắn chắc che nàng lại.
Thực ra ban đêm vào tháng ba có hơi lạnh, nhưng mà Tô Tiểu Tiểu sợ nóng, không mặc nhiều đồ.
Da thịt nàng mềm mại, bức tường vô cùng cứng rắn, chọc cho nàng bị đau.
Ấn đường của nàng hơi nhăn lại một chút.
Vệ Đình ngừng lại một chút, đưa tay thon dài như ngọc ra, vòng ra sau lưng nàng, mu bàn tay chống vào bức tường, lòng bàn tay đỡ lấy sống lưng mềm mại của nàng.
Đầu ngón tay của hắn là lạnh, còn lòng bàn tay là nóng.
Cơ thể này thực sự quá nhạy cảm rồi, người bình thường cách hai, ba lớp vải, là sẽ không cảm nhận được độ ấm của tay hắn.
Nhưng mà ai bảo cơ thể nàng quá nhạy cảm cơ chứ.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của hắn.
Đầu ngón tay hắn là lạnh, lòng bàn tay là nóng, hơi nóng xuyên qua từng lớp vải một, ủi nóng da thịt của nàng từng chút một.
Mùi hương thuộc về riêng mình hắn bao quanh cả người nàng, đến cả hô hấp cũng đan xen cùng với nàng.
Chết người rồi...
Đâu óc nàng tỉnh táo, mỗi tội không biết làm sao mà cơ thể không chịu kiểm soát mà bắt đầu tê dại.
Chân nàng mêm nhữn đi một chút.
Hắn kịp thời đỡ lấy cái eo béo mềm mại của nàng.
"Đắc tội rồi." Hắn nhẹ giọng nói, cúi thấp đầu xuống, mượn góc hôn lên khóe môi nàng.
Không hề thật sự chạm vào, những chỉ cách một li, một hào.
Nam nhân này hormone đi lại, nếu là kiếp trước nàng cũng sẽ nhìn thêm lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận