Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1481: Nhi Ca 2

Chuong 1481: Nhi Ca 2Chuong 1481: Nhi Ca 2
Vũ Văn tịnh cảm giác mười phần về sự ưu việt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái: "Quả thật là ngươi."
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu xẹt qua nàng ta, dừng ở trên mặt vị cố nhân nào đó, khẽ cười: "Đã lâu không gặp, công chúa Linh Tê, hoặc là, ta nên gọi ngươi một tiếng Linh phi?"
Công chúa Bắc Yến và Đại Chu tiến đến hòa thân, một hoàng tử cũng không phần, đều bị Tây Tấn Đế phong phi, một là Linh phi, một là Tĩnh phi.
"Các ngươi quen nhau?" Vũ Văn Tịnh hỏi.
Quách Linh Tê bị nụ cười của Tô Tiểu Tiểu đâm mắt, lạnh giọng nói: "Nàng là người Đại Chu, gặp ở Đại Chu, không thân. Tịnh nhi và nàng cũng quen biết sao?”
Vũ Văn Tịnh khinh thường nói: "Nàng chính là nha đầu đoạt tuyết liên mà ta đã nói với ngươi, tự xưng là muội muội của Gia Cát tiên sinh."
"Nàng? Muội muội Gia Cát tiên sinh?" Quách Linh Tê như là nghe được chê cười thiên đại, cười đến ngã trước ngã sau, nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi thật đúng là dám nói dối!"
"Có ý tứ gì?" Vũ Văn tịnh hỏi.
"Nếu nàng công bố mình là muội muội của Gia Cát tiên sinh, không bằng dẫn nàng đi gặp Gia Cát tiên sinh, giáp mặt nhận thân. Nếu Gia Cát tiên sinh là chịu nhận nàng muội muội này, ta chặt cái đầu trên cổi"
Quách Linh Tê không vạch trần thân phận thật sự của Tô Tiểu Tiểu, bởi vì vạch trần sẽ chơi không vui, nàng ta chính là muốn nhìn Tô Tiểu Tiểu bị vả mặt trước mặt mọi người.
Nha hoàn bên cạnh đột nhiên chỉ về phía trước: "Nhìn! Gia Cát tiên sinh lại đây!"
Gia Cát Thanh bị một Hắc Giáp Vệ đẩy, trên mặt đeo mặt nạ, đặc thù của hắn rất rõ ràng, với người quen thuộc tình hình gần đây của hắn mà nói vô cùng dễ phân biệt.
Tuy mọi người cảm thấy kỳ quái vì sao hắn đột nhiên đeo mặt nạ, nhưng cũng không quá để ở trong lòng.
"Dừng." Hắn mở miệng.
Hắc Giáp Vệ dừng xe lăn lại.
Gia Cát Thanh quay đầu nhìn về phía đồng cỏ.
Tiểu Hổ ngồi ở trong lòng Vệ Đình khóc nhè, vô cùng oan ức.
Đại Hổ ngửa đầu nói: "Ta lại không phải cố ý, đều nói đệ không tiếp được, đệ một hai phải đi tiếp, sức lực của ta rất lớn! Lần sau đổi đệ tới đá, ta tới đỡ, được chưa?”
Nhị Hổ cũng khuyên nhủ: "Đúng rồi đúng rồi Tiểu Hổ, đệ xuống đi, đừng để cho phụ thân ôm, chúng ta cùng nhau chơi!"
Mi Cơ theo ánh mắt Gia Cát Thanh nhìn qua, nhịn không được mở to đôi mắt: "Trời, kia không phải người mù sao? Sao hắn lại ở chung với ba tiểu tướng công của ta? Tiểu tướng công của ta còn gọi hắn là cha? Là ta nghe lâm sao? Nhất định là ta nghe lầm!"
Giọng của ba đứa nhỏ không lớn, người bình thường không nghe thấy, người tập võ lại có thể nghe được rõ ràng.
"Ta cũng nghe thấy, chính là gọi cha." Sát thủ thân bổ đao.
Mi Cơ hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái.
Ánh mắt Gia Cát Thanh sáng quắc mà nhìn bọn họ.
Vệ Đình hình như có cảm giác, nhìn lại bên này.
Gia Cát Thanh kịp thời thu tâm mắt, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Ánh mắt Vệ Đình dừng ở trên người Gia Cát Thanh, đây là người mới vừa rồi mình gặp được ở đình hóng gió sao?
Tiểu quận chúa đã đi tới: "Vệ Đình, ngươi đang nhìn cái gì? A, Gia Cát Thanh!"
Vệ Đình nhíu mày lại: "Hắn chính là Gia Cát Thanh?"
"Gia Cát tiên 一
Vũ Văn Tịnh vội vàng xuống bậc thang, tính chào hỏi Gia Cát Thanh một cái, nhưng Gia Cát Thanh sớm được sát thủ đẩy đi, ngay cả ánh mắt cũng chưa cho nàng ta.
Tô Tiểu Tiểu hai tay ôm ngực, nhướng mày nhìn về phía Quách Linh Tê: "Đi gọi đi, gọi ca ta đến, gọi hắn tới đối chất với ta."
Quách Linh Tê cắn răng: "Ngươi đừng đắc ý! Gia Cát tiên sinh là có việc đi trước, lân sau gặp lại, ngươi không gặp may mắn như vậy!"
Tô Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn trời. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận