Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1854: Ngũ Hổ Lập Công Lớn 1

Chương 1854: Ngũ Hổ Lập Công Lớn 1Chương 1854: Ngũ Hổ Lập Công Lớn 1
Nữ tử áo trắng bắn ám khí vê phía Tô Tiểu Tiểu, sau đó lụa trắng trong tay nàng ta quấn quanh lấy eo của Tô Tiểu Tiểu.
Chỉ cân quấn người lại, làm đối phương không thể động đậy thì nàng ta bắn ra ám khí là có thể bắn đối phương thành cái rõ.
Nàng ta rất có lòng tin với thực lực của mình.
Nhưng mà ngay trong khoảnh khắc lụa trắng của nàng ta sắp thực hiện được, Tô Tiểu Tiểu nhảy một cái trên không, lụa trắng quấn lấy nhanh cây ở dưới chân nàng.
Ám khí cũng bay qua.
Nàng ta nhíu mày lại.
Một giây sau, nàng ta nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đáp xuống lụa trắng của nàng ta, rồi trượt mạnh xuống theo tấm lụa trắng.
Tô Tiểu Tiểu móc chân trước lại, rôi đá nàng ta vào mương.
Ba người còn lại nhướng mày.
Không ngờ một tên lừa đảo quê mùa lại có thân thủ như vậy.
Tô Tiểu Tiểu thu hết vẻ mặt của mấy người họ vào trong mắt.
Mấy ngày qua bản thân ở trong Trình gia, vẫn kiềm chế không có ra tay, dù là giết gà dọa khỉ hay giáo huấn Trình Thanh Tuyết, tất cả đều do Mị Cơ làm thay.
Như thế lại khiến người ta sinh ra ảo giác nàng trói gà còn không chặt, chẳng qua chỉ giỏi miệng lưỡi.
Cho nên, người Thánh Nữ phái tới cũng không tính là cao thủ đứng đầu.
Ba người còn lại thấy bạn mình bị đánh bay, sắc mặt trở nên nặng nề, rồi bao vây tấn công Tô Tiểu Tiểu.
Ở Nam Cương cao thủ nhiều như mây, mặc dù võ công của mấy người này không phải là lợi hại nhất, nhưng cũng không thể khinh thường.
Nếu là Tô Tiểu Tiểu vừa mới xuyên đến, có lẽ không chiếm được nhiều lợi ích từ trong tay mấy người này.
Nhưng giờ đây nàng đã trải qua muôn vàn thử thách của các tẩu tẩu, trải qua tận chiến khốc liệt ở trên chiến trường. Vệ Đình có thiên phú dị bẩm thì làm sao sự tiến bộ của nàng có thể không nhanh cho được?
Nữ tử áo trắng khó khăn lắm mới bỏ dậy khỏi mương, lại bị nữ tử áo đỏ đạp trở vê.
Ngay sau đó là nữ tử áo vàng.
Nữ tử áo lam kiên trì đến cuối cùng, đáng tiếc vẫn như trước mà khó thoát khỏi vận mệnh bị đạp xuống mương.
"Ta phải đi tìm thánh điểu đây, không chơi với các ngươi nữa!"
Tô Tiểu Tiểu vỗ vỗ tay, phủi phủi vạt áo không chút tổn hại, rồi xoay người rời đi khỏi chỗ này.
Nếu không phải còn có Doãn Tiểu Điệp đang âm thầm tranh cử với mấy người này, thật ra nàng còn muốn xuống tay tàn nhẫn thêm chút nữa.
Không thể khiến người ta nắm thóp, cho dù là đồng minh cũng không thể.
Tô Tiểu Tiểu bé Doãn Tiểu Điệp từ trên một cây đại thụ xuống: "Phải đi thôi."
Doãn Tiểu Điệp vừa rồi ở cách đó khá xa, không nhìn rõ lắm, chỉ biết nàng và nhóm Trình Thanh Tuyết đối đầu với nhau.
Doãn Tiểu Điệp đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi không bị thương chứ? Bọn họ có làm khó dễ ngươi không? Không tìm thấy thánh điểu cũng không sao, có thể tìm lại."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta không sao, thánh điểu cũng không mất, đi thôi."
Doãn Tiểu Điệp có chút không tin.
Võ công của Trình Thanh Tuyết không kém, người nàng ta dẫn theo chắc chăn là người Thánh Nữ đã tỉ mỉ sắp xếp, vậy chắc chắn còn lợi hại hơn.
Trình Tô có thể thoát khỏi tay bọn họ mà trở về an toàn sao?
Doãn Tiểu Điệp nghiêm mặt nói: "Ngươi bị thương thì cứ nói, ta sẽ không chê cười ngươi, đúng lúc ta còn mang theo thuốc trị thương."
Tô Tiểu Tiểu nở nụ cười: "Nhóc con, ngươi quan tâm ta như vậy, muốn làm muội muội của ta à?"
"Ta không có muốn!"
Doãn Tiểu Điệp bước những bước nhỏ lên phía trước với vẻ uy nghiêm của gia chủ.
Bên cạnh mương, bốn người chật vật bò lên, nhìn Trình Thanh Tuyết đang cố gắng xử lý nước bùn, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận